Cười đến mức khóe mắt là nếp nhăn, một dữ tợn như , lúc dịu dàng đến mức giống thật.
Kể từ khi Trần Viễn trí nhớ, từng thấy ba kiên cường như sắt đá năm nào .
vẻ thấy .
Người ba cao lớn uy mãnh năm nào của , giờ , nước mắt rơi lã chã.
Vân Mộng Hạ Vũ
Điều , khiến Trần Viễn cũng đau như cắt: "Ba, xin , con về muộn ."
Trần Hà Đường lau nước mắt, lảo đảo đến đỡ lên: "Không muộn, chỉ cần con về, lúc nào cũng muộn."
Ông thậm chí hỏi, trong những năm qua con trai , tại gửi thư về nhà. Trong nhiều năm như , ông chỉ cầu một điều, con trai thể trở về.
Cho dù là lành lặn trở về, ông cũng thể chấp nhận.
Bây giờ nghĩ kết quả , hơn nhiều so với những gì ông đoán hoặc mong đợi.
Khi Trần Hà Đường đỡ Trần Viễn dậy, Thẩm Mỹ Vân ngây , hồi lâu , cô mới ngây ngốc hỏi: "Cậu, đây là A Viễn ạ?"
Cũng chính là A Viễn mà nhắc đến nhiều .
Một tiếng , cũng gọi Trần Viễn tỉnh , ngẩng đầu Thẩm Mỹ Vân: "Cậu?" Trên mặt còn mang theo sự nghi ngờ.
Trần Hà Đường tháo miếng che mắt xuống, lau nước mắt, lau xong mới giới thiệu cho họ quen : "A Viễn, đây là Mỹ Vân, là con gái của cô của con."
Trần Viễn: "Cô?"
Anh cô từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn ở cùng ba , sống trong căn nhà gỗ nhỏ , chờ cô trở về.
Chỉ là đợi đến , nhập ngũ rời cũng đợi cô.
Bây giờ...
Thấy Trần Viễn vẻ nghi ngờ, Trần Hà Đường giải thích: "Cô của con những năm nay vẫn luôn ở Bắc Kinh, mãi đến khi xuống nông thôn, mới tin tức của ."
Nếu vì , lẽ em họ sẽ bao giờ gặp .
Lần , Trần Viễn hiểu . Anh cúi đầu, Thẩm Mỹ Vân: "Em là con gái của cô, cũng là em họ của con?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-303.html.]
Trần Hà Đường gật đầu: "Cô của con và của con cũng ở đây."
Lời còn dứt, Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn cũng . Hai đều về phía Trần Viễn, Trần Viễn cao lớn như Trần Hà Đường, cao lớn uy mãnh, lạnh lùng nghiêm túc.
Điều , khiến Trần Thu Hà nhịn mà đỏ hoe mắt: "Giống, giống quá."
Rất giống trai.
Trần Viễn thấy còn hiểu , khẽ thở dài, cất tiếng gọi: "Cô."
Trần Thu Hà ừm một tiếng, nước mắt lập tức tuôn .
Bà nắm lấy tay Trần Hà Đường, : "Anh, cả đời uổng phí."
"Thật sự uổng phí."
Ngay cả khi bà tình hình của A Viễn, bà cũng đoán rằng A Viễn khả năng còn nữa.
Vì trong nhiều năm như , thằng bé mới bất kỳ tin tức nào.
ngờ, A Viễn ngày trở về.
Cả đời của bà và trai cuối cùng cũng uổng phí.
Người là như , đó là những chung huyết thống, cho dù đây từng gặp mặt.
Thấy đối phương như , giọng khàn khàn như Trần Viễn vẫn chút xúc động, hít một thật sâu: "Cô, cảm ơn ."
Anh , những ngày nhà, cô và em họ là chỗ dựa của ba .
Ánh mắt của ba khi cô và em họ rõ ràng khác.
Là dịu dàng, là yên bình, thậm chí còn chút cưng chiều.
Điều , khiến Trần Viễn cũng hiểu, những đối với ba , rõ ràng là khác.
Anh là phân biệt rõ ràng, hơn nữa cả đời cũng mấy , chỉ cần họ đối xử với ba , thể đối xử với họ.
Đây là nguyên tắc mà vẫn luôn tin tưởng.
Vì , khi cảm ơn đều chân thành.