Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 497
Cập nhật lúc: 2024-10-25 04:51:37
Lượt xem: 256
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa , ánh mắt mấy Thẩm Mỹ Vân đều sáng ngời, hành lá là món ngon đấy, mặc kệ là xào rau là cán bột bánh bao, thì đều thiếu thứ .
"Được , cảm ơn cô nhiều đồng chí Tiền."
"Không gì, nhưng mà đừng ngoài, là bảo trạm đồ ăn đấy."
Nếu , chuyện khác gì tự đào góc tường nhà , đem tặng cho khác chứ?
Triệu Xuân Lan: "Đã hiểu hiểu."
Sau khi đoàn Thẩm Mỹ Vân hợp tác xã cung ứng, thì định thẳng đến trạm đồ ăn, nhưng trạm đồ ăn cách xa khu nhà dân.
Hơn nữa cũng xe, cần tự bộ qua.
Người lớn thì còn , vấn đề là Thẩm Mỹ Vân còn dẫn theo Miên Miên, cô bé mới năm tuổi, chắc thể nổi con đường dài như .
"Mỹ Vân, cô đưa Miên Miên về ? Đại Nhạc nhà đang ở nhà trông Nhị Nhạc đấy, cô đưa con bé đến nhà , ít cũng chăm sóc."
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lúc: "Miên Miên, con cùng đến trạm đồ ăn, là tìm Đại Nhạc chơi?"
Đây cũng là vì trải qua tiếp xúc lúc , Miên Miên phản ứng đặc thù gì với Chu Thanh Tùng, lúc Thẩm Mỹ Vân mới dám yên tâm, để Miên Miên tìm Chu Thanh Tùng chơi.
Hơn nữa, còn một điểm là mấy ngày nay, cô cũng quen thuộc với Triệu Xuân Lan, hiểu tính tình của đối phương, tính Triệu Xuân Lan , hơn nữa dù vẻ hung hăng, nhưng thật là tinh tế.
Chỉ cần Triệu Xuân Lan chết, thì ít nhất khi Chu Thanh Tùng trưởng thành, sẽ gây chuyện lớn gì.
Dù , là Triệu Xuân Lan khống chế.
Có điều kiện tiên quyết , Thẩm Mỹ Vân mới dám như .
Miên Miên suy nghĩ một lát, so với Chu Thanh Tùng, cô bé càng thích ở cùng hơn.
Cô bé mím môi thấp giọng : "Muốn cùng ạ, Miên Miên ngoan, tự đường, cần ôm, hơn nữa nhanh, Miên Miên cũng thể đuổi kịp."
Trời ơi cô bé kìa.
Cô bé ngoan quá mất.
Triệu Xuân Lan và Trầm Thu Mai thấy , đều đỏ mắt hâm mộ: "Dẫn con bé theo , con bé ngoan quậy phá, giống đứa nhóc nhà , dẫn nó đến trạm đồ ăn cùng hợp tác xã cung ứng, nó chỉ hận thể nhận nhân viên tiêu thụ ."
Thẩm Mỹ Vân nở nụ , sờ sờ đầu Miên Miên: "Vậy nếu con sợ cực nhọc, thì theo ."
"Không sợ ạ, ở cùng thì cực nhọc, mà là hạnh phúc."
Hu hu hu.
Nghe , mấy ở đó đều nhịn , càng hâm mộ.
Sao đời một đứa con gái xinh , ngoan ngoãn đến chứ.
Triệu Xuân Lan là nhiệt tình, cô lập tức : "Dẫn theo dẫn theo , đường nếu con bé mệt, thì để cõng con bé cho."
Một cao một thước bảy, nặng hơn một trăm ba mươi cân như cô , dư sức cõng một cô bé.
Cô nhấn mạnh, tỏ vẻ chính hề ghét Miên Miên chút nào, đương nhiên nếu là Đại Nhạc nhà cô , hoặc là mấy đứa nhóc nghịch ngợm nhà khác thì khác.
Triệu Xuân Lan lập tức cảm thấy vui.
Thẩm Mỹ Vân: "Nếu con , mấy dì cũng đồng ý, thì cùng với ."
Miên Miên chớp chớp đôi mắt to, mềm mại hô lên: "Cảm ơn , cảm ơn dì."
A a a, mà ngay cả giọng cũng êm tai như thế chứ.
Khiến cho trái tim tan chảy mà.
Thế cho nên, trong vài dặm từ hợp tác xã cung ứng đến trạm đồ ăn, đều cố ý hoặc vô ý chờ Miên Miên.
Đương nhiên, tuy Miên Miên nhỏ , chân ngắn nhưng chỉ cần chờ là cô bé sẽ chạy.
Một hồi là chạy lên tới đằng .
Lúc bọn họ đến trạm đồ ăn, bên đó vô cùng náo nhiệt. Nhóm xã viên xung quanh quân đội gần như là đều đến đây để mua đồ ăn.
Cái trạm đồ ăn thể là cái lớn nhất trong phạm vi mười km.
Cho nên, bây giờ dù hơn chín giờ nhưng vẫn ít .
Thẩm Mỹ Vân trúng cái sạp hàng nhỏ , giống với chợ bán thức ăn ở đời , thế nhưng chợ bán thức là bán quang minh chính đại.
Mà ở nơi , sắc mặt của hoảng loạn.
Cô vẫn còn thắc mắc.
Triệu Xuân Lan lập tức giải thích: "Chỗ là tổ chức tự phát mà, thể buôn bán công khai , hơn nữa cũng vi phạm quy định, cho nên –"
Những lời còn Thẩm Mỹ Vân cô đều hiểu, giống với chợ đen, nhưng giống với chợ đen.
Những quan chức cũng nhắm một mắt mở một mắt, dẫu , đồ ăn để ăn cũng chỉ một hai nhà.
Mọi đều chỉ dựa trạm đồ ăn để kiếm sống, đây cũng là lý do vì mà bán hàng nhỏ giọng chuyện.
Thẩm Mỹ Vân chỗ đồ ăn , cô tò mò: "Người của hợp tác xã cung ứng tra nguồn gốc, bọn họ ?"
Triệu Xuân Lan: "Hợp tác xã cung ứng là nhà nước, mỗi mua đều mua nhiều, cái thì ai mà thể cung cấp nổi? Cái trạm bán đồ ăn nhiều quầy hàng, mỗi sạp hàng, là chính là đồ nhà trồng, hơn nữa cô thấy những quầy hàng rong bán hàng ở chỗ ? Trên thực tế là trong những bọn họ, ở cách đây mấy chục dặm, vì chỗ bán đồ ăn , sợ là hơn một giờ đêm một chút là đổ xô đây."
"Cho nên, đồ ăn ở đây cũng bán đắt hơn so với hợp tác xã cung ứng một chút."
Thế nhưng, đắt một chút nhưng đó cũng là điều dễ hiểu.
Lúc , Thẩm Mỹ Vân hiểu : "Số lượng ít, đáp ứng tiêu chuẩn thu đồ ăn của nhà nước."
"Có thể lý giải như thế."
Triệu Xuân Lan lướt qua: "Chúng nhanh chóng mua một chút , kẻo lúc đó của Hồng Tụ Tử đến đây, mua cái gì cả."
Thẩm Mỹ Vân gật gật đầu, nắm lấy tay của Miên Miên, ý bảo: "Đi theo , đừng để lạc."
Người nhiều mắt tạp, nếu như cẩn thận nhất định sẽ dính phiền phức.
Miên Miên ngoan ngoãn lên tiếng.
Thẩm Mỹ Vân cầm theo giỏ mà dẫn cô bé , khắp nơi, thấy chỗ bán hương thung, cô hỏi giá cạ một chút: "Ông bác , hương thung của bác bán thế nào ?"
Cây hương thung mới hái, thể vắt nước, đặt ở đệm rơm, thật sự vô cùng bắt mắt.
"Ba xu một cân"
Giá cao, còn đắt hơn bắp cải nhiều. Cho nên, ông bá ở đây từ lâu, nhiều mua, nhưng hỏi giá xong là lập tức đầu rời .
Phải là trứng gà một xu một quả, tiền mua một cân hương thung là đủ để mua hai ba quả trứng gà.
Mầm hương thung cho dù ngon như thế nào thì cũng chỉ là rau xanh, lúc nhai vị gì, nhưng trứng gà như thế, những thơm còn thể bồi bổ thể.
Cho nên, ít đến trả giá, một xu một cân, ông bác , : "Số mầm hương thung là cháu trai của leo lên cây hái, cháu trai tôn còn ngã, bán một xu một cân thì thể nào đủ tiền mua thổ mốc tố."
Như thế là lỗ vốn, mà còn mang tội.
Thẩm Mỹ Vân thế, cô thở dài suy nghĩ, đó mua hết năm cân mầm hương thung ở sạp .
Nhìn thấy cô mua một nhiều như thế, mà món còn đắt, Triệu Xuân Lan lập tức nhịn mà khuyên, nhưng Thẩm Mỹ Vân lắc đầu ngăn .
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô đưa một hào rưỡi qua: "Ông bác, bỏ mầm hương xuân trong rổ của bác sang rổ của ."
Ông bác thấy câu , hai mắt đỏ lên, run run rẩy rẩy mà đổ hết mầm hương xuân trong rổ của Thẩm Mỹ Vân.
Cái giỏ nhỏ của Thẩm Mỹ Vân lập tức đầy ắp.
"Cô gái, cảm ơn cô."
Ông đối phương đang giúp , để ông bán xong sớm một chút để mua thuốc cho cháu trai. Từ lúc con trai con dâu qua đời, lâu ông cảm nhận lòng thế .
Người khác đều coi tổ tôn ba bọn họ như ôn thần, sợ sẽ nhiễm bệnh nghèo khó của ba bọn họ.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu, dặn dò: "Sau đừng nên để cháu trai ngài hái mầm hương thung."
Hương thung sinh trưởng ở ngọn cây, cây càng mềm thì nhanh cây cũng càng mỏng, khi hái hương thung dễ té ngã.
Cho nên tiền , thật sự dễ dàng mà kiếm .
Ông bác cất một hào rưỡi thật cẩn thận, đó dùng khăn, gói ba lúc mới nhét trong cái túi ở ngực.
"Cha của nó con, nó hái , ít nhiều gì cũng thể kiếm tiền."
Tích cóp nửa tháng, nếu như may mắn thì họ còn thể tiết kiệm một hai tệ, tiền mua thuốc cho cháu trai, hơn nữa cũng tiền mà chi trả học phí.
Nghe thế, Thẩm Mỹ Vân chuyện, cầm theo giỏ, nắm lấy tay của Miên Miên, yên lặng mà đến sạp tiếp theo.
Mọi đều vô cùng khổ, năng lực của cô hạn, giúp , mà giúp cũng xong.
Miên Miên thấy lời nào, đó đầu đến bóng dáng của ông lão gù lưng đang gánh đòn gánh, cô bé nhỏ giọng : "Mẹ."
Thẩm Mỹ Vân cô bé.
"Cũng may con còn ."
Thẩm Mỹ Vân mím môi, nhỏ giọng ừ một tiếng, sờ sờ mặt của Miên Miên: "Ừm, Miên Miên thật may mắn."
Cô cũng may mắn.
Triệu Xuân Lan và Thẩm Thu Mai tuy rằng đang mua đồ ăn ở một sạp khác, nhưng bọn họ cũng lo lắng Thẩm Mỹ Vân đến trạm đồ ăn đầu tiên, sẽ bắt nạt.
Thế cho nên, cả hai đều liếc cô.
Nhìn thấy cảnh lúc Thẩm Mỹ Vân trả tiền mua mầm hương thung ở đó.
Thẩm Thu Mai nhịn mà cảm thán, : "Mỹ Vân chỗ nào cũng , chỉ là quá mềm lòng."
Triệu Xuân Lan ừ một tiếng, ánh mắt dời đến Miên Miên chăm sóc : "Cô nếu như mềm lòng, cũng sẽ đương lúc là mười tám mười chín tuổi, đường lúc tuổi hoa xuân đưa Miên Miên về nuôi dưỡng."
Thật –
Thẩm Thu Mai cũng coi như là cảm kích nhất, cô thở dài: "Mềm lòng dễ hại, cả đời sẽ chịu thiệt."
Đây là sự thật.
Bây giờ Mỹ Vân cũng đang gặp khổ, khi cô gả cho Quý Trường Tranh, ít trong nhà bàn tán về cô.
Nói cô tái hôn còn con riêng, thế mà thể gả cho miếng bánh ngon là Quý Trường Tranh.
Thật sự là vô cùng may mắn.
Trên thực tế thì .
Chỉ đương sự bọn họ mới , điều kiện của Mỹ Vân kém, trẻ tuổi xinh , là sinh viên, công việc của ba vô cùng thể diện, là con gái độc , nấu ăn ngon, còn khả năng nuôi heo tuyệt vời.
Cô gả cho Quý Trường Tranh cũng là may mắn, đây là chuyện mà cô nên .
Giữa hai , cô và Quý Trường Tranh, ai là trèo cao thì khó mà .
Nói đến đây, Thẩm Thu Mai nghĩ đến chuyện cùng gì đó: "Đầu óc của con Lý Tú Cầm thật sự chịu nổi, bên nếu cô cơ hội thì cô ngăn cản giúp Mỹ Vân."
" thấy cô Miên Miên như cái gai trong mắt."
Triệu Xuân Lan trợn trắng mắt : "Còn nhờ cô , chuyện còn thể thấy rõ."
Trương Phượng Lan như thế thì : "Thu Mai còn lo lắng cô và Lý Tú Cầm quan hệ gần, vài chục năm, cho nên sẽ giúp đỡ đối phương ?"
Đây là lời thật lòng, chồng của Triệu Xuân Lan và chồng của Lý Tú Cầm là bạn bè cùng mà lớn.
Thẩm Mỹ Vẫn dẫu cũng chỉ mới gả tới, tính đến bây giờ cũng chỉ mấy ngày.
Triệu Xuân Lan xong thì phi một tiếng: "Có một vài chục năm, cũng sẽ trở thành bạn bè, một một ngày, cũng thể trở thành bạn ."
Lời còn văn hóa.
Dẫn đến hai Thẩm Thu Mai và Trương Phượng Lan đều ha ha.
Thẩm Mỹ Vân thấy, hỏi một câu: "Chị Xuân Lan, chị trở thành bạn với ai?"
Triệu Xuân Lan: "Cô!"
Thẩm Mỹ Vân ngây một chút, nở nụ : "Cũng , chúng gặp như ."
"Được, đây mới chính là một văn hóa chân chính, chuyện ."
Bọn họ chuyện đùa, chọn thêm vài thứ để mua.
Thẩm Mỹ Vân mua thông một bó hành lá, sáu củ khoai tây bà bốn bó rau cải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-497.html.]
Thậm chí, còn gặp một nhóm thanh niên khiêng một thùng nước đến, bên trong các diếc và cá trắm cỏ vẫn còn sống nhảy loạn lên.
Bây giờ thì , ánh mắt của Thẩm Mỹ Vân và những chị dâu đều xanh lên.
Tổng cộng năm con, bốn chị gái phân chia.
Đương nhiên, nhà Thẩm Mỹ Vân cơm khách nên cô chọn hai con, đám Triệu Xuân Lan cũng phản đối.
Mùa nấu cá diếc hầm ngon, Thẩm Mỹ Vân qua, cô thấy cách đó xa một đang gánh đậu hũ.
Cô lập tức với Triệu Xuân Lan: "Các cô chờ một chút, mua hai miếng đậu hũ."
Đám Triệu Xuân Lan tất nhiên đồng ý, thậm chí bọn họ còn cùng cô.
Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên theo.
Nụ khuôn mặt Triệu Xuân Lan lập tức biến mất, chỉ cô mà mấy chị dâu khác cũng .
Ba họ giống như một bức tường , trực tiếp cách ly Lý Tú Cầm khỏi tầm mắt của Thẩm Mỹ Vân.
"Lý Tú Cầm, cô đang cái gì ?"
Mỹ Vân thấy, nhưng bọn họ thấy, Lý Tú Cầm ở xa xa chằm chằm cơ thể nhỏ bé của miên miên, cô lập tức lên.
Nước mắt vỡ òa.
Thành thật mà , nếu là Triệu Xuân Lan sẽ an ủi đối phương một chút, nhưng thì .
Dù lý luận tối hôm qua của đối phương khiến cô buồn nôn.
Điều đó cũng khiến Triệu Xuân Lan hiểu rõ một đạo lý, chính là cô và Lý Tú Cầm cùng một con đường.
Lý Tú Cầm chặn, cô Miên Miên thì càng nhiều hơn.
"Các đang gì ? Không thể cho cô ?"
"Đó là sinh đó."
Triệu Xuân Lan: "Kìm nước mắt , lúc cô bao giờ nghĩ qua, mỗi đứa cô sinh, cô xem phản ứng của Lâm Lan Lan bên cạnh cô như thế nào ?"
Khi cô , sắc mặt của cô bé Lâm Lan Lan méo mó vì tức giận.
Này...
Lý Tú Cầm dừng một chút, cô vô thức lau nước mắt Lâm Lan Lan, thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của con gái .
Cô thở dài: "Lan Lan của là nuôi lớn, con bé là lương thiện nên sẽ giận ."
Được.
Đầu óc của phụ nữ bao.
Tại Lâm Lan Lan cô nuôi lớn, ơn , Thẩm Miên Miên là con ruột của Lý Tú Cầm, khi cô trở về, phận của cô bé và Lâm Lan Lan nhất định sẽ là thù địch.
Chủ Lý Tú Cầm mới cảm thấy hai đứa trẻ sẽ sống vui vẻ hòa thuận, thiết như chị em.
Ngu ngốc!
"Haha."
Triệu Xuân Lan lạnh một tiếng: "Được , Lý Tú Cầm cô dẫn theo Lâm Lan Lan mua rau , khuyên cô nên phiền Mỹ Vân và Miên Miên."
Cô mở một , cố ý để cho Lý Tú Cầm xem.
"Nhìn thấy , Mỹ Vân đối xử với Miên Miên , hơn nữa đường Miên Miên cũng nắm tay Mỹ Vân chặt, bọn họ mới là con."
"Đương nhiên, cô và Lâm Lan Lan cũng là con."
Đây là hai cặp con m.á.u mủ.
Lý Tú Cầm , cô vô thức phản bác : " là của Miên Miên."
"Được, , đương nhiên trút giận cho con gái ruột của , dù con gái ruột của cô ném đất tuyết, là của Lâm Lan Lan, cô đuổi Lân Lan Lan , để trút giận cho con gái ruột của ."
Này...
Thoáng cái chặn Lý Tú Cầm .
Quần áo của cô nhanh chóng hỏng, mặt cô cáu đến xanh lên: "Xuân Lan, cô khác khó xử như ."
"Không , đây khó xử, đây là ruột nên cần tìm công lý cho con ."
Vẻ mặt của Triệu Xuân Lan nghiêm túc, cô Thẩm Thu Mai và Trương Phượng Lan ở bên cạnh: "Cô hỏi bọn họ xem, nếu bọn họ mai thai mười tháng, thập tử nhất sinh sinh đứa bé, khác cố tình tráo , để bọn họ nuôi một đứa con giả, còn bắt con ruột của họ , hỏi xem bọn họ hận , báo thù cho con ruột của ?"
Thẩm Thu Mai: "Đương nhiên."
Trương Phượng Lan: "Ai dám động con của , sẽ cạo sống đó."
Lý Tú Cầm dừng , Lâm Lan Lan sững , cô bé vô thức cúi thấp đầu xuống, cô bé thực sự ghét những .
Bọn họ đều trách cô bé, thế nhưng cô bé cũng vô tội, cô bé vứt Thẩm Miên Miên , tại bọn họ cô bé với ánh mắt như ?
Lý Tú Cầm nhận con gái sắp , lập tức vỗ vai an ủi: "Được , Lam Lam nhà cũng vô tội."
"Các đừng con bé nữa."
Triệu Xuân Lan: "..."
Thẩm Thu Mai: "..."
Trương Phượng Lan: "..."
Tên ngốc .
Triệu Xuân Lan : " cảm thấy, Lý Tú Cầm, đời cô nên tìm Miên Miên, là điều thiện lương lớn nhất của cô, nếu , nếu là Miên Miên, chỉ hận Lâm Lan Lan, sẽ hận cô hơn, một c.h.é.m đầu, c.h.é.m đầu một coi kẻ thù của như báu vật."
Cô sai, về phần đối phương thì đó vẫn là việc của cô .
Triệu Xuân Lan rời , định đến chỗ Thẩm Mỹ Vân để cho Thẩm Mỹ Vân thấy chuyện khủng khiếp .
Buồn nôn đến ăn cơm, ?
Nhìn thấy những bạn cũ, bọn họ rời mà ngoảnh đầu .
Lý Tú Cầm tại chỗ, hai mắt đỏ hoe, vô thức : " thật sự sai ?"
Nghe lời , cả Lâm Lan Lan cứng đờ, cô bé dùng sức bấm chân, nước mắt nháy mắt chảy xuống, cô bé ngẩng đầu Lý Tú Cầm.
"Mẹ, Lan Lan chỉ thôi."
Giọng điệu buồn bã thương cảm khiến suy nghĩ ban đầu của Lý Tú Cầm biến mất trong phút chốc.
Phải, Lan Lan chỉ cô .
Mà Miên Miên vẫn còn Thẩm Mỹ Vân.
Nghĩ đến đây, sự hối hận lúc đầu của Lý Tú Cầm cũng nhạt nhiều.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, tại ai hiểu cô ?
Bên , Thẩm Mỹ Vân mua đậu hũ xong, thấy mấy chị dâu đang vây quanh .
Cô hoang mang : "Xảy chuyện gì ?"
Triệu Xuân Lan mỉm , chặn tầm của cô: "Không gì, chỉ hỏi cô xem mua xong , chúng về ."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: " mua xong hết ."
Cô mua thêm hai miếng đậu phụ, một cân rưỡi giá đỗ, cũng gần đủ .
Chỉ riêng phần nặng hơn chục cân, cô thể cầm nổi nữa.
Cũng may lúc trở về gặp một chiếc xe quân đội từ bên ngoài trở về, chở binh lính, còn chỗ , nhân tiện họ đưa Thẩm Mỹ Vân và các cô gái về.
Ngược giúp Thẩm Mỹ Vân tiết kiệm nhiều công sức.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân mua xong những món , cô trở về và bắt đầu chuẩn cho bữa tân gia ngày hôm .
Nháy mắt đến ngày hôm .
Nháy mắt đến trưa, cô hái hai cân mầm hương thung, một cân mầm hương thung dùng để xào trứng gà, nửa cân dùng nước sốt trộn salad, nửa kg còn dùng để bánh kếp trứng mầm.
Suýt chút nữa biến thành tiệc mầm hương thung.
Rau cải dùng để hầm súp gà, nhắc mới nhớ, gà om là Thẩm Mỹ Vân mang từ nhà cô về.
Năm đó, Trần Hà Đường lên núi săn bắn, Thẩm Mỹ Vân tặng hai con chim trĩ.
Không đúng lúc trong nhà đãi khách, Thẩm Mỹ Vân sợ khách đông đủ ăn, nên cô một nguyên một con chim trĩ, đó chặt thành miếng để hầm cách thủy.
Lạp gà dễ cắn, thời gian nấu ngắn sẽ dễ dàng nhai nổi, hôm qua khi ngủ ngâm lạp gà, tránh cho quá mặn.
Buổi sáng thức dậy việc đầu tiên chính là cầm cái lò than tổ ong còn dùng , kêu khi Quý Trường Tranh đốt lò lên.
Phía một cái nồi bằng gốm, chuyên dùng để hầm canh gà, đợi khi ba miếng than tổ ong bộ đều sắp dùng hết.
Thẩm Mỹ Vân lúc mới đỏ lạp gà từ trong nồi gốm , đổi thành nồi nhôm nguyên nhân khác bởi vì nồi gốm quá nhỏ , tăng nên củ cải trắng thêm cũng nhiều.
Nồi gốm hiển nhiên đủ.
Một cắt ba cái củ cải trắng trong đựng đến cái nồi nhôm sắp đầu, lúc mới đổ canh gà cũng là dùng nước nóng, mà dùng đó nồi nước trụng lạp gà để hầm.
Ít nhiều cũng xem như mùi thịt.
Sau khi sắp xếp cái xong, Thẩm Mỹ Vân chuyện khác. Cá Trích hầm đậu hũ cần dùng lửa lớn, trực tiếp để trong cái nồi ở nhà bếp, bố trí lửa lớn.
Thịt thỏ tê cay, cải trắng xào, giá xào, ngoài còn bánh trứng hương thung, bánh khoai tây sợi.
mà, mấy cái bánh trái dùng năng, trái còn cho thêm một chút bột bắp .
Người nhiều, bột năng cũng chịu nổi cho như .
Không phía bên Thẩm Mỹ Vân khi một nửa, Triệu Xuân Lan đến để giúp đỡ.
Cô cũng tay đến.
Triệu Xuân Lan lấy theo mười cái trứng gà, nhà để ở bàn, trong nhà bếp giúp đỡ.
Có cô ở đây, Thẩm Mỹ Vân trái nhanh ít.
Miên Miên ngoan, bản tự ở gò bên cạnh bếp lò đốt lửa, sợ cô cô đơn.
Triệu Xuân Lan nặn bột với cô bé: "Cháu đến nhà dì Triệu chơi với Đại Lạc ?"
Miên Miên lắc đầu: "Mẹ bận, Miên Miên giúp đỡ."
Cô bé thể nhặt râu còn thể nhóm lửa.
Triệu Xuân Lan xong bụng của bản : "Mẹ ơi, năm như thế nào cũng sinh một đứa con gái."
Quả thật quá ngưỡng mộ .
Đợi chừng sáu giờ rưỡi, Quý Trường Tranh là đầu tiên về hiển nhiên tan nhanh chóng chạy về.
Trong tay còn đang cầm một con cái mè hoa, cũng từ đến.
Vừa về chạy thẳng trong nhà bếp.
"Mỹ Vân, kiếm một con cá mè hoa về."
Con cá trích hôm qua Mỹ Vân mua quá nhỏ, một con mới một cân mấy cũng chỉ thể đủ uống canh.
Thẩm Mỹ Vân con cá mè hoa đó, nghĩ một lúc: "Làm đầu cá ớt băm?"
Triệu Xuân Lan : "Thôi , thấy thức ăn cô khá phong phú , con cá mè hoa để bản ."
Đây là một trung thực tiết kiệm cho Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân Quý Trường Tranh.
Quý Trường Tranh: "Làm ?"
"Anh ăn."
Thẩm Mỹ Vân: "Được!"
Triệu Xuân Lan thấy cảnh tượng nhân lúc Quý Trường Tranh dẫn Miên Miên ngoài, cô nhịn với Thẩm Mỹ Vân: "Đàn ông nuông chiều."
"Cô cũng đừng chiều quá."
Thẩm Mỹ Vân chuyện, Triệu Xuân Lan cô lọt tai: "Cô chính là mềm lòng thành thật, Quý Trường Tranh cưới cô thật sự là may mắn, với lão Chu nhà , để ở bộ đội canh chừng Quý Trường Tranh, dám đối xử với cô."