Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 560

Cập nhật lúc: 2024-10-25 11:19:20
Lượt xem: 235

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Anh với một chuyến, tới đồn cảnh sát ."

Vừa dứt lời, Lý Cầm Tú ở bên cạnh lập tức hoảng sợ: " thể chứng thật sự là do con trai ngỗ nghịch, cha nên mới tay dạy dỗ."

Vừa dứt lời, cán bộ Ngưu của liên đoàn phụ nữ nhịn mà liếc một cái: "Cô ? Con trai cô đánh đến sống c.h.ế.t rõ, cô còn ở đây giúp cho chồng ?"

"Đồng chí cảnh sát, nghi ngờ vị đồng chí nữ là đồng phạm với chồng cô , nhất định đưa cô về đồn thẩm vấn mới ."

Vừa dứt lời, Lý Tú Cầm lập tức hoảng sợ thôi.

Sao bắt cô luôn .

"Không , đồng chí ơi, đánh thằng bé mà."

Tới nông nỗi , cô chỉ tâm biện giải cho bản , thậm chí còn thèm hỏi tình hình con trai thế nào ?

Chỉ thể , Lâm Vệ Sanh phớt lờ ngay trong chính gia đình .

Lâm Chung Quốc và Lý Tú Cầm của cục cảnh sát và liên đoàn phụ nữ dắt .

Hai bọn họ tới cửa thì những sống ở gần đó vây quanh.

"Là bọn họ ? ngờ Lâm Chung Quốc thể tay tàn nhẫn tới như đó?"

"Thường hổ dữ ăn thịt con, ngờ đôi cẩu nam nữ thể chuyện tàn độc như ."

" , vẻ hiền lành nhưng bên trong độc ác tột cùng, nhổ !"

"Có thể tay với con đến thế, đúng là súc sinh mà!"

Từng ngụm từng ngụm nước miếng phun lên hai bọn họ.

Lâm Chung Quốc và Lý Tú Cầm sống ở đây hàng chục năm, sống đàng hàng mấy chục năm, tuyệt đối nghĩ tới, khi tuổi thì những sỉ vả.

Hai đều cảm thấy hổ, tránh né nhưng chẳng chỗ nào để trốn cả.

Cán bộ Ngưu cũng cảm thấy tức giận, trực tiếp tát bọn họ hai cái tát: "Nhìn xem , mau xem , hai chính là đánh đập con đến sống c.h.ế.t rõ đó!

Một trận huyên náo!

Ban đầu chỉ chục , lập tức biến thành tới hàng chục .

Lâm Chung Quốc và Lý Tú Cầm lập tức nổi tiếng, chẳng nơi nào để trốn né.

Lâm Lan Lan đuổi theo, nhưng thấy cảnh tượng bên ngoài, lập tức dám nữa, con bé hoảng loạn xuống đất, con bé hiểu rõ tại chuyện thành thế ?

Anh ba sống c.h.ế.t rõ, cha thì cảnh sát bắt ?

Trong nhà chỉ còn một con bé thì còn ý nghĩa gì nữa chứ?

Không trôi qua bao lâu.

Con trai cả của Lâm gia trong nhà chuyện may, vội vàng từ bên ngoài trở về thì thấy em gái đang co quắp mặt đất, nước mắt lưng tròng.

Cậu thoáng bốn bề xung quanh: "Lan Lan, em đất thế?"

"Cha ? Anh trong nhà xảy chuyện, rốt cuộc xảy chuyện gì ?"

Anh nhận tin tức thì lập tức trở về, tâm trạng vẫn rối bời.

Khi Lâm Lan Lan thấy cả Lâm gia, giống như thấy vị cứu tinh, con bé lăn bò tới, đó òa thất thanh.

"Anh cả ơi, cha cảnh sát bắt ."

Anh cả Lâm gia lập tức hoảng hốt: "Cái gì?"

Lâm Lan Lan kể bộ câu chuyện một cách ngắt quãng, dù cả Lâm gia cũng là trưởng thành , rõ những rủi ro liên quan hơn bất kỳ ai khác.

Anh lập tức run sợ: "Em , thằng ba sống c.h.ế.t rõ, cảnh sát mới tới bắt ?"

Lâm Lan Lan một tiếng.

Anh cả Lâm gia chắp tay bước khi xung quanh một vòng: "Chuyện liên quan đến thằng ba, tìm thằng ba một chuyến."

"Thằng ba đang ở ?"

Lâm Lan Lan: "Bị Quý. . . Cha của Thẩm Miên Miên ôm ."

Anh cả Lâm gia kinh ngạc: "Tiểu đoàn trưởng Quý?"

Lâm Lan Lan gật đầu.

Anh cả Lâm gia cảm thấy chuyện ngày càng khó giải quyết: "Sao là cơ chứ?"

Nếu là khác tới, thì sẽ dễ dàng giải quyết chuyện hơn.

Từ đầu đến cuối cũng từng hỏi một câu rằng Lâm Vệ Sanh ?

Chỉ thể , Lâm gia đều như thế, đều sống bạc bẽo từ đầu đến cuối.

Lâm Vệ Sanh là duy nhất sống bạc bẽo, cũng lẽ là dị thường độc nhất.

*

Nơi khác.

Quý Trường Tranh ôm Lâm Vệ Sanh chạy tới trạm xá, đúng lúc bác sĩ Tần đang trong phòng khám, Quý Trường Tranh chạy tới, hét lên với bác sĩ Tần: "Lão Tần, mau tới đây cứu ."

Trên đường đến đây, Lâm Vệ Sanh cứ hôn m.á.u ngừng, từng ngụm m.á.u cứ thế trào .

Đến nỗi khắp n.g.ự.c lẫn của Quý Trường Tranh đều là máu.

Bác sĩ Tần lập tức sang, thấy đang ôm lấy một máu, nhíu mày: "Cậu ôm ai đấy?"

"Mau đặt lên giường ."

Sau đó kéo một chiếc giường bệnh đến mặt Quý Trường Tranh, Quý Trường Tranh nhẹ nhàng đặt Lâm Vệ Sanh lên giường.

Bác sĩ Tần cởi một nửa quần áo Lâm Vệ Sanh , khi cởi quần áo , bác sĩ như cũng nhịn mà hít một thật sâu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chưa kể đến mấy Thẩm Mỹ Vân, Miên Miên và Triệu Xuân lan đang từ bên ngoài .

"Trời ạ, đánh bao lâu ?"

Triệu Xuân Lan kinh hãi kêu lên: "Khắp đứa nhỏ chẳng chỗ nào lành lặn cả."

Tất bộ da thịt đều bầm tím, đặc biệt là vùng ngực, một dấu giày nặng nề trực tiếp giẫm lên, da thịt cũng chuyển dần sang màu tím.

Chỉ thôi thấy đáng sợ .

Tiếng hét của Triệu Xuân Lan khiến Miên Miên khỏi kiễng chân lên sang: "Anh Vệ Sanh."

Nước mắt nhanh chóng rơi xuống.

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu với cô bé: "Con mau để chú Tần kiểm tra cho trai ."

Miên Miên cắn môi, phát âm thanh nào nữa.

Bác sĩ Tần cầm ống y tế, kiểm tra lồng n.g.ự.c Lâm Vệ Sanh một lúc lắc đầu Quý Trường Tranh: " kiểm tra , thể xác định thằng bé nội thương , mau sắp xếp xe đưa thằng bé tới bệnh viện thành phố Mạc Hà , để bệnh viện chụp X-quang cho thằng bé, mới thể n.g.ự.c thằng bé ."

Cái ...

Phải đưa tới bệnh viện thành phố Mạc Hà.

Rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào chứ?

Quý Trường Tranh nhíu mày: "Đi đường cũng mất tới ba tiếng liền, thể chứ?"

Bác sĩ Tần hiểu những lời ngập ngừng đó.

Anh lắc đầu: "Sẽ , tố chất lẫn thể của thằng bé đều kiên cường, đừng nên bỏ lỡ, bây giờ nhanh chóng đưa thằng bé ."

"Còn bây giờ sẽ giúp thằng bé cầm m.á.u ."

Quý Trường Tranh ừ một tiếng, thoáng qua Triệu Xuân Lan, chuẩn kêu cô tìm tham mưu Chu để mượn xe.

Tuy nhiên, kịp chuyện thì tham mưu Chu tới, mặt lấm tấm mồ hôi, cặp kính đen một lớp sương mù.

" hết chuyện , mượn xe của lãnh đạo ."

"Bây giờ sẽ đưa Vệ Sanh đến bệnh viện ngay lập tức."

Có sự sắp xếp của tham mưu Chu, bước tiếp theo thuận lợi hơn nhiều. Quý Trường Tranh sẽ lái xe đưa đến thẳng bệnh viện thành phố, Miên Miên cũng theo với .

Thẩm Mỹ Vân ngăn cản cô bé: "Miên Miên, nếu con theo cũng giúp gì, ngược sẽ khiến cha con và trai Vệ Sanh chỉ quan tâm tới con thôi, con ở nhà chờ kết quả là nhất."

Cô suy nghĩ trong giây lát, cuối cùng vẫn cảm thấy lo lắng một Quý Trường Tranh sẽ thỏa.

"Con theo mà."

"Mẹ, con cũng ."

Miên Miên vẫn kiên trì.

Hiếm khi cô bé tỏ đòi hỏi như .

Cuối cùng Thẩm Mỹ Vân cũng đánh bại: "Vậy cùng ."

, xe bệnh viện thành phố Thẩm Mỹ Vân, Miên Miên và Triệu Xuân Lan.

Nếu thêm một đến đó thì sẽ thêm một nữa thể giúp chăm sóc thằng bé.

Hai quên thu dọn đồ đạc như chậu rửa mặt, thùng gỗ, hộp cơm, khăn tắm, kem đánh răng và bàn chải đánh răng.

Sau khi sắp xếp thứ xong, một chiếc xe jeep chạy tới.

Thẩm Mỹ Vân thấy bọn họ an vị chỗ xong xuôi, Quý Trường Tranh mới ôm Lâm Vệ Sanh lên ở ghế , Miên Miên bên cạnh, dựa ghế.

Thẩm Mỹ Vân ở ghế phó lái, hiển nhiên còn chỗ cho Triệu Xuân Lan nữa, cô dứt khoát đưa đồ cho Thẩm Mỹ Vân.

" sẽ , đứa nhỏ Vệ Sanh phiền ."

Thẩm Mỹ Vân gật đầu, khi lấy đồ kiểm tra thì mới phát hiện Triệu Xuân Lan để một cọc tiền trong thùng, nhiều ít đúng ba mươi đồng.

Có cả tiền lẻ và tiền xu, hiển nhiên là tiền cô tích góp lâu.

Nhìn đến đây, Thẩm Mỹ Lan thở dài một : "Nhà chị dâu Xuân Lan cũng khá giả mấy, thế mà chị đưa cho chúng nhiều tiền như ."

Quý Trường Tranh: "Em cứ nhận , lúc ngoài em mang tiền theo ? Anh chụp X-quang rẻ ."

Thẩm Mỹ Vân một tiếng: "Em mang theo năm mươi đồng."

"Còn sổ tiết kiệm."

Nếu thật sự đủ thì đến hợp tác xã tín dụng rút tiền, cứu mạng thì đừng nên keo kiệt.

Miên Miên : "Con cũng tiền."

Quý Trường Tranh gật đầu.

Cô bé lấy chiếc ví nhỏ thường dùng để dành tiền, thò đầu qua đưa cho Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ ơi, đây là kho báu nhỏ của con."

Gần như bộ tiền ông bà nội, ông bà ngoại, bác cả bác hai cho đều ở trong .

Thẩm Mỹ Vân nhận lấy: "Hai trăm lẻ hai đồng đều ở đây ?" Miên Miên là một tiểu phú bà ẩn hình, Quý gia yêu thương, vì mỗi dịp gặt mặt đều tặng ít quà.

Nếu là ở nhà khác thì chính là tiền lương nửa năm, nhưng đối với với Miên Miên mà , đây chỉ là quà gặp mặt mà thôi.

Cô bé cũng trân trọng, nếu là bình thường thì một phân tiền cũng dám sài.

Miên Miên cúi đầu một tiếng, mắt to đong đầy lệ, khẩn cầu: "Cứu Vệ Sanh, nhất định cứu ạ."

"Con tiền."

Lúc , Lâm Vệ Sanh đang trong vòng tay Quý Trường Tranh khi những lời , khóe mắt chảy từng dòng lệ nóng hổi.

Không, nên là huyết lệ.

Cậu tại , m.á.u mủ ruột thịt gì với như chú Quý và cô Thẩm đều cứu .

Còn cha tại thể thờ ơ vô tâm như thế?

Ngoài , yêu thương Lâm Lan Lan nhiều năm như thế, nhưng khi gặp chuyện may, cho tới tận bây giờ Lâm Lan Lan từng tới thăm nào, nhưng Miên Miên đau đớn khôn nguôi, đem tất cả tiền mà bản cho chữa bệnh.

Cậu rõ.

Dù Miên Miên khát tới , cũng chịu mua một chai nước ngọt chỉ ba đồng uống.

thể quyết đoán lấy lấy hai trăm đồng , hơn nữa còn để đồng nào cho bản .

Trong lòng Lâm Văn Sanh một loại cảm giác khó tả, đau đớn cùng khó chịu âm ỉ cũng khiến hạ quyết tâm.

Nếu thể sống sót, chỉ một Miên Miên là em gái thôi.

Miên Miên Lâm Vệ Sanh đang suy nghĩ gì, cô bé đầu, thấy vết m.á.u Lâm Vệ Sanh thì nhanh chóng sợ hãi thôi.

Cô bé vô thức nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Vệ Sanh: "Anh Vệ Sanh, cố gắng lên, sẽ tới bệnh viện nhanh thôi. '

Lâm Vệ Sanh cách nào để phát âm thanh, dùng lực nắm lấy tay Miên Miên, nhưng tay của tê dại, thể sử dụng bất kỳ lực nào.

Bên ngoài xe ô tô lao vun vút ngừng, hành trình tới bệnh viện từ ba tiếng rút ngắn đến một tiếng đồng hồ.

Sau khi xuống xe, Quý Trường Tranh nhanh chóng ôm Lâm Vệ Sanh chạy tới khoa cấp cứu.

Vừa tới nơi.

Bác sĩ thoáng qua là chuyện gì đó, lập tức yêu cầu Quý Trường Tranh đặt Lâm Vệ Sanh xuống, khi kiểm tra cơ thể xong, mới : "Vết thương xử lý ?"

Quý Trường Tranh ừ một tiếng: "Bác sĩ trong trạm xá quân đội cầm màu."

"Làm lắm?"

Bác sĩ xong, sắc mặt nhanh chóng trở nên nghiêm túc hẳn: "Người cha như hai thể chuyện như chứ? Sao đánh đứa trẻ thành thế ? Thằng bé hôn mê chỉ do vết thương bên ngoài, mà quan trọng nhất là do bên trong cơ thể vấn đề."

Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân đều im lặng năng gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-560.html.]

Miên Miên thò đầu : "Chú bác sĩ ơi, do cha con đánh đau, là cha của Vệ Sanh đánh đó."

Bác sĩ sửng sốt một chút: "Hai cha của thằng bé ?"

"Không ."

"Vậy thì khó ."

Bác sĩ cau mày : "Vết thương da của thằng bé điều trị, nhưng mấu chốt là kiểm tra bên trong, chụp X-quang, mỗi chụp tốn hơn hai mươi đồng."

Dù cho là con ruột của , khi cha còn nỡ bỏ tiêu .

Quý Trường Tranh : 'Không , ông cứ , chúng chụp."

Lúc lời , bác sĩ Chu ngạc nhiên, ông thoáng qua Lâm Vệ Sinh rõ sống c.h.ế.t giường.

Rồi ông thở dài: "Thằng bé quả thật may mắn khi gặp những bụng như hai ".

Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân lắc đầu, quả thật dựa theo tính cách của hai họ mà , họ đều tọc mạch.

Bọn họ chuyện , chủ yếu là do nể mặt Miên Miên.

Miên Miên quan tâm tới Lâm Vệ Sanh, thôi! Bọn họ sẽ giúp. Chứ thì bọn họ cũng sẽ gắng sức mà chuyện vô ích như .

Sau khi bác sĩ Chu hóa đơn xong, ông đưa hóa đơn cho hai , Thẩm Mỹ Vân nhận với Quý Trường Tranh: "Em thanh toán, đưa Vệ Sanh kiểm tra .

Đương nhiên Quý Trường Tranh sẽ đồng ý.

Người lớn sắp xếp xong thứ, Miên Miên Thẩm Mỹ Vân, cuối cùng khẽ cắn môi theo Lâm Vệ Sanh.

Anh Vệ Sanh đang nguy cấp, cô bé cùng Vệ Sanh.

Thẩm Mỹ Vân thấy Miên Miên theo Quý Trường Tranh, cũng yên tâm lên lầu một thanh toán tiền. Quầy thu phí ít đang xếp hàng, cô vài câu với đó nhanh chóng đến xếp hàng .

Sau khi thanh toán xong, cầm lấy giấy thu tiền thì lập tức chạy lên lầu hai.

Khi cô đến nơi, bác sĩ cởi quần áo Lâm Vệ Sinh , chuẩn tiến hành kiểm tra.

Chỉ cần lấy thêm tờ giấy thu tiền nữa.

Ngay khi Thẩm Mỹ Vân đưa tờ giấy ghi thu tiền tới thì lập tức tiến hành kiểm tra.

"Ôm thằng bé lên cái máy đó."

Chuyện đương nhiên sẽ giao cho Quý Trường Tranh xử lý.

Sau khi để Lâm Vệ Sanh lên máy, Quý Trường Tranh lập tức ngoài, trong lúc chụp X-quang, ngoài thể .

Vừa bước , thấy Thẩm Mỹ Vân ôm lấy Miên Miên, vẻ mắt lo lắng về phía phòng kiểm tra.

Quý Trường Tranh nắm lấy tay cô : "Yên tâm, sẽ thôi."

Thẩm Mỹ Vân một tiếng, một giờ đồng hồ thì cuộc kiểm tra cũng kết thúc.

Bác sĩ ở khoa khám bệnh nhờ nhà đẩy bệnh nhân ngoài, mãi đến chiều mới kết quả khá. Bác sĩ Chu sẽ sắp xếp chuyện viện .

Lau chùi vết thương ngoài da của Lâm Vệ Sanh, lau chùi thở dài: " nghi ngờ xương sườn của thằng bé vấn đề."

"Chỉ là tình hình vết thương thế nào thì còn xem phim chụp."

Kết quả phim lúc bốn giờ chiều, khi kết quả việc, chuyện đầu tiên là đưa cho bác sĩ Chu xem.

Sau khi xem phim, bác sĩ Chu : "Quả nhiên, hai chỗ , vết gãy ở xương sườn."

Lời .

Tim Thẩm Mỹ Vân bỗng nhiên thắt : "Vậy cần phẫu thuật ?"

"Không cần."

Bác sĩ Chu suy nghĩ một chút : "Đứa trẻ hồi phục nhanh, kiểm tra n.g.ự.c thằng bé thì thấy chuyện chứng gì, cũng ảnh hưởng đến chức năng tim phổi."

"" sẽ lấy cho thằng bé một dây đeo n.g.ự.c để giữ cố định tạm thời, thời gian nghỉ ngơi thật ."

"Ngoài , vết thương ngoài da cơ thể thằng bé chắc chắn sẽ tiêm thuốc chống viêm, mấy chỗ xem. . ."

"Đã dấu hiệu viêm nhiễm , do kéo dài quá lâu."

Quý Trường Tranh gật đầu: "Được, phiền bác sĩ ."

Thấy đồng ý, bác sĩ Chu cũng cảm thấy yên tâm, với hộ sĩ: "Đi kiểm tra da của thằng bé, xem thể sử dụng amoxicillin ?"

Hộ sĩ kiểm tra xong, phản ứng cổ tay đối phương, cau mày : "Bác sĩ Chu, đứa trẻ dị ứng với penicillin."

Điều đó nghĩa là thể sử dụng amoxicillin .

Này...

Bác sĩ Chu: "Vậy còn cephalosporin ?"

"Không còn, hết hàng ba tháng ."

Hiện trường bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

Quý Trường Tranh chuyện lắm, lập tức hỏi: "Bác sĩ, chuyện gì ?"

"Đứa trẻ cần thuốc chống viêm, nhưng bệnh viện của chúng chỉ penicillin, mà thằng bé dị ứng với penicillin nên chỉ thể dùng cephalosporin, bệnh viện chúng loại thuốc ."

Quý Trường Tranh suy nghĩ một lúc: "Ở ?"

" thấy trong quân đội, nhất định trong bệnh viện quân y , thể lấy ?"

Quý Trường Tranh: "Ông chờ một lát, để gọi điện thoại."

Mười lăm phút , Quý Trường Tranh phòng bệnh: "Bệnh viện quân y cephalosporin, thể đưa thằng bé về để tiêm thuốc ?"

Chuyện . . .

Bác sĩ Chu suy nghĩ một lát: "Có thế thì thể đó, nhưng hiện giờ thằng bé vẫn đang trong trạng thái hôn mê, thoát khỏi nguy hiểm, kiến nghị chuyến đưa thằng bé về ."

"Chỉ sợ nửa đêm xảy vấn đề."

Đây là sự thật.

Quý Trường Tranh: "Vậy sẽ sai đưa cephalosporin tới."

Anh hành động quyết đoán, bảy giờ tối, bác sĩ Tần mang Cephalosporin tới.

Lúc tám giờ, Lâm Vệ Sanh cấp nước.

Tuy nhiên, bụng của buộc cố định cho nên cách nào động đậy .

Khi tỉnh dậy nữa, là đói tỉnh.

Mấy Quý Trường Tranh cũng bận bịu mãi, tới giờ mới ăn cơm, đang từ căn tin của bệnh viện trở . .

Lâm Vệ Sanh mùi thơm đánh thức.

Từ tối hôm qua cho tới tận bây giờ, gần như hai mươi bốn tiếng đầu hồ uống ngụm nước nào.

Cậu cố gắng mở mí mắt nặng trĩu, cử động, phát thể cử động, đặc biệt là vị trí ở bụng dường như cố định .

"Mẹ ơi, Vệ Sanh tỉnh ."

Miên Miên đang ăn cháo, đúng lúc thấy Lâm Vệ Sanh đang chuyển động.

Khi cô bé kêu lên, Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân cũng đồng thời sang.

Quả nhiên, Lâm Vệ Sinh mở mắt.

Thẩm Mỹ Vân lập tức dẹp hộp cơm bằng nhôm sang bên, bước tới: "Thấy thế nào ? Có thấy khó chịu ở ?"

Nhìn ánh mắt lo lắng của Thẩm Mỹ Vân.

Lâm Vệ Sanh lập tức lên, giọng khàn khàn: "Cô Thẩm."

Giọng điệu cực kỳ tủi .

Thẩm Mỹ Vân hoảng sợ: "Bác sĩ, bác sĩ, bệnh nhân tỉnh ."

Vừa hét lên, bác sĩ Chu đang trực ở phòng ban lập tức chạy tới.

Nhìn dáng vẻ của Lâm Vệ Sanh, khẽ thở phào nhẹ nhõm, : "Tỉnh , để thằng bé im vài ngày , hơn nữa ăn nhiều thức ăn bổ máu, nghỉ ngơi thật ."

Nghe , Thẩm Mỹ Vân thở phào nhẹ nhõm, cô gật đầu, về phía Lâm Vệ Sanh: "Có thấy khó chịu chỗ nào ?"

Lâm Vệ Sanh cảm thấy đau nhức, bao gồm cả các khớp xương, về phía chiếc bạn.

"Đói."

Đói lẫn hoảng sợ.

Thẩm Mỹ Vân lập tức lấy phần cháo đưa cho .

"Chuẩn thức ăn cho cháu , cũng khi nào cháu tỉnh , mau đến ăn cháo cho ấm nhé."

Cô múc từng muỗng từng muỗng một.

Miên Miên ở bên cạnh lặng lẽ quan sát, khi Lâm Vệ Sanh ho khan thì lập tức đưa giấy vệ sinh tới.

Ăn xong cháo trong hộp cơm bằng nhôm, Lâm Vệ Sanh cảm thấy vẫn no.

Qúy Trường Tranh suy nghĩ một chút, hỏi bác sĩ Chu: "Thằng bé ăn banh bao hấp ?"

Bác sĩ Chu : "Được, thằng bé thấy ngon miệng và ăn ."

Quý Trường Tranh: "Vậy ngoài mua."

Khả năng mua chỗ hề dễ dàng nhưng vẫn nên ngoài thử vận may.

Nửa tiếng .

Qúy Trường Tranh mang theo sáu cái bánh bao thịt trở , vẫn là bánh bao bột trắng của Huyền Đằng Đằng.

Điều Thẩm Mỹ Vân kinh ngạc: "Anh mua ở ?"

Kỷ Trường Chính: "Anh gặp quen trong khách sạn nhà nước, kêu bán hàng tồn trong kho cho ."

Chuyện chút phức tạp, nhưng cũng giải thích thêm.

khi Lâm Vệ Sanh trải qua chuyện , còn là hiểu gì nữa.

Cậu dường như trưởng thành chỉ một đêm, lặng lẽ cắn chiếc bánh, những giọt nước mắt lăn dài khuôn mặt.

Nếu cha cho mạng sống đầu đời.

Như , cô Thẩm, chú Quý cùng với Miên Miên chính là cho mạng sống thứ hai.

Có lẽ chỉ chính Lâm Vệ Sanh mới ý nghĩa của việc .

*

Sau khi Lâm Vệ Sanh viện nghỉ ngơi ba ngày, xác nhận vấn đề gì, chuyển thẳng từ bệnh viện thành phố Mạc Hà đến trạm xá quân đội.

Mặc dù điều kiện bằng bệnh viện thành phố Mạc Hà, nhưng những vẫn đủ những liều thuốc cơ bản nhất.

Sau khi trở trạm xá quân đội.

Hai Triệu Xuân Lan và tham mưu Chu đảm nhận việc chăm sóc cho Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Tranh, để bọn họ về nhà nghỉ ngơi.

Thẩm Mỹ Vân chút lo lắng, nhanh chóng dặn dò cô từng chút một.

Trong phòng bệnh.

Lâm Vệ Sanh im lặng truyền dịch, đếm từng đợt bong bóng tạo trong chiếc chai treo bên .

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng động, đốc đốc đốc, đốc đốc đốc.

Anh vô thức qua thì thấy hai Lâm gia từ bên ngoài .

"Thằng ba."

Lâm Vệ Sanh chút ngạc nhiên khi thấy nhà tới đây, mím môi, năng gì.

Nhìn thấy như , hai Lâm gia im lặng một lát, hỏi: "Đã khỏe hơn ?"

Lâm Vệ Sanh vẫn năng gì.

Khi gặp chuyện may, ai trong Lâm gia tới giúp đỡ .

"Xin , lúc đó ở nhà, nếu nhất định sẽ ngăn cha ."

Là thật.

điều lúc thực sự còn ý nghĩa gì nữa .

Anh hai Lâm gia thấy vẫn để ý tới , nhanh chóng nhét tất cả hành lý chiếc tủ cạnh giường: "Tất cả tiền và thẻ của đều ở trong , em mua cho món nào ngon ăn ."

Cậu lẩm bẩm: "Bây giờ trong nhà loạn cả lên, cha cũng cảnh sát bắt ."

"Anh cả đang tìm em khắp nơi, em cần gặp gì, cũng cần khuyên giả."

Lâm Vệ Sanh , cuối cùng cũng ngẩng đầu lên , hai Lâm gia siết chặt nắm đấm: "Thằng ba, xin ."

Nói xong, nhảy khỏi cửa sổ bỏ .

Khi Thẩm Mỹ Vân bước dặn dò thì đối phương thấy .

cửa sổ đang mở, ngạc nhiên : "Cô đóng cửa sổ ?"

Nắng thể chiếu khi mở cửa sổ, thời tiết tháng bảy vẫn nóng.

"Anh hai của cháu đến."

Vừa dứt lời, Thẩm Mỹ Vân liền dừng , hỏi: "Làm ?"

Loading...