Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 661

Cập nhật lúc: 2024-10-26 23:38:51
Lượt xem: 221

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

" xem thử của lớn hơn của lớn hơn."

Tống Ngọc Thư chằm chằm n.g.ự.c Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân cảm thấy giống như gặp lưu manh , cô lập tức che n.g.ự.c : "Cậu bớt !"

"Nhanh lên, cho sờ , luôn nghĩ của to nhất, chẳng ngờ của còn to hơn."

Khoảnh khắc tiếp theo.

Đột nhiên cửa mở .

Quý Trường Tranh tay cầm hộp cơm, đen mặt cửa, ánh mắt hực lửa, chằm chằm Tống Ngọc Thư.

Tống Ngọc Thư giờ bật trời bật đất, đầu tiên rén .

Thẩm Mỹ Vân cũng ngờ đến Quý Trường Tranh sẽ lúc , cô hiệu cho Tống Ngọc Thư: "Cậu nhanh."

Tống Ngọc Thư đồng ý nhưng vẻ ấm ức.

Lúc cô đến mặt Quý Trường Tranh thì đột nhiên dừng bước: "Đến đây, Quý, gọi một tiếng chị dâu xem nào?"

Quý Trường Tranh: "..."

Đột nhiên vẻ mặt lạnh lùng: "Báo cáo kết hôn của Trần Viễn vẫn , cô xảy chuyện ngoài ý ?"

Tống Ngọc Thư lập tức trừng mắt: "Anh uy h.i.ế.p ?"

Thấy hai sắp cãi đến nơi.

Thẩm Mỹ Vân bận rộn giảng hòa, đẩy Tống Ngọc Thư ngoài: "Cậu nhanh tìm , chừng còn thấy báo cáo kết hôn đó."

Câu thành công đổi sự chú ý của Tống Ngọc Thư.

"Bây giờ ."

Đi hai bước, cô đầu Quý Trường Tranh: " nể mặt Mỹ Vân mới đó."

"Lần còn nữa thì thực sự sờ đó!"

Thật sự là to gan.

Sắc mặt Quý Trường Tranh lạnh như băng, thấy sắp tức giận tới nơi, Thẩm Mỹ Vân vội kéo , an ủi : "Được , đừng Tống Ngọc Thư nhảm."

"Cô sờ thì em cho sờ ?"

Quý Trường Tranh hít sâu một : "Nha đầu Tống Ngọc Thư ngang tàng quá, ."

"Thẩm Mỹ Vân ngẩng đầu : "Sau khả năng lớn cô là chị dâu em."

"Đương nhiên, cô cũng là chị dâu của ."

Quý Trường Tranh: "..."

Quý Trường Tranh câu thì rơi trầm mặc.

Nếu sớm thế thì sẽ đồng ý với Thẩm Mỹ Vân, dẫn Tống Ngọc Thư đến đồn trú.

Quý Trường Tranh cảm thấy đem về một phiền phức lớn.

Thẩm Mỹ Vân thấy Quý Trường Tranh buồn bực vui thì kéo tay lắc lư: "Anh nghĩ cho trai , độc ba mươi năm ."

Quý Trường Tranh thở dài: "Sau qua với cô bảo vệ cho kĩ."

Anh câu bảo Thẩm Mỹ Vân qua với Tống Ngọc Thư nữa, chỉ thể Mỹ Vân bảo vệ cho kĩ.

Thẩm Mỹ Vân híp mắt gật đầu: "Em sẽ mà."

Tống Ngọc Thư chút háo sắc, cô cũng mới phát hiện .

"Thật ?" Quý Trường Tranh nghi hoặc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẩm Mỹ Vân: "Đương nhiên, em lừa nào ?"

Quý Trường Tranh suy nghĩ: "Tống Ngọc Thư hoang dã quá, sợ em phòng , đến thì em gọi ."

Thẩm Mỹ Vân , gì.

Hầu kết Quý Trường Tranh trượt lên trượt xuống: "Đương nhiên là tin em, chỉ là tin Tống Ngọc Thư thôi."

"Tống Ngọc Thư sắp kết hôn với em ."

" mà cô ngấp nghé em."

Nhắc đến cái , Quý Trường Tranh tức giận!

Thẩm Mỹ Vân là vợ !

Của !

Nhìn thấy Quý Trường Tranh như , Thẩm Mỹ Vân nhịn mà bật , đột nhiên nhón chân lên, hôn môi : "Quý Trường Tranh, thật dễ thương."

Nụ hôn Quý Trường Tranh sững , đầu óc cũng theo đó trống rỗng.

Tất cả những suy nghĩ lúc đầu đều theo đó mà biến mất, chỉ động mà hôn sâu hơn.

Nhất thời, khí trong phòng trở nên mập mờ.

*

Ký túc xá.

Trần Viễn tìm giấy thư nền trắng viền đỏ, lấy mực bên trong ngăn kéo , lấy bút hiệu hùng xuống.

Đối diện với mặt bàn mà trầm tư.

Bác sĩ Tần trực ca về, mắc bệnh sạch sẽ, việc đầu tiên khi về là lấy xà phòng hải đăng rửa tay, chờ rửa tay xong, bước thì phát hiện Trần Viễn đang bất động ghế.

Bác sĩ Tần lấy khăn lau tay, lau ló đầu hỏi: "Lão Trần, lâu thế gì đó?"

Sao bất động thế.

Trần Viễn: "Viết báo cáo kết hôn."

"Cậu ?"

Bác sĩ Tần: "?"

Khăn lông trong tay còn thơm nữa, thoắt cái cất khăn : "Mẹ kiếp là một kẻ độc , thấy báo cáo kết hôn ?"

"Không đúng."

Vừa õng, bác sĩ Tần mới nhận vấn đề.

"Anh báo cáo kết hôn?"

"Kết hôn với ai?"

Cái

Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh, dường như cây kim rơi xuống cũng thể thấy.

Trần Viễn trực tiếp trả lời mà hỏi ngược : "Cậu thấy ?"

Giọng điệu thậm chí còn bình tĩnh.

Bác sĩ Tần chằm chằm một chốc, đột nhiên mắng: "Trần Viễn, ..."

Trần Viễn: "Cậu mắng ."

Anh , nhưng chuyện xảy , khoảnh khắc Tống Ngọc Thư giơ tấm biển ở nhà ăn đó, Trần Viễn chỉ thể cưới Tống Ngọc Thư.

Đương nhiên, Tống Ngọc Thư cũng chỉ thể gả cho .

Không trôi qua bao lâu.

Bác sĩ Tần túm tóc: " thật là tạo nghiệt mà."

"Kết duyên cho mối tình ngàn dặm của các ."

Trần Viễn: "Không tức giận ?"

Bác sĩ Tần kéo ghế xuống: " tức giận gì chứ? Tống Ngọc Thư đồng chí chẳng đồng ý quen , tình huống của , nhiều nhất gọi là gì ?"

"Gọi là theo đuổi thành, ngược bà mai cho em."

Trần Viễn thế, kinh ngạc vỗ vai : "Cậu suy nghĩ thoáng lắm."

"Nếu thì ?"

"Chống đối "

Anh xoay rời , chút lòng đó thì vẫn , nhưng bảo ở đây xem Trần Viễn báo cáo kết hôn.

Thì chịu nổi.

Trần Viễn thấy rời , nghĩ gì đó nên đuổi theo: "Cậu ai báo cáo kết hôn ?"

Mặt bác sĩ Tần lập tức tối sầm: "Tìm em rể đó."

Trần Viễn chau mày, hiếm thấy thở dài.

Anh tìm Quý Trường Tranh lắm, dứt khoát tự suy nghĩ, theo ấn tượng giờ từ từ nhớ .

Lúc từng báo cáo kết hôn cho khác, nhưng mà trong cuộc là chính .

Một .

Hai .

Chờ đến thứ ba, Trần Viễn mới dần dần đắn đo từng câu chữ, đại khái, cảm thấy thiếu mất vài phần chân thành, bèn vo báo cáo kết hôn ban đầu thành cục, vứt qua một bên bàn.

Bắt đầu thứ tư.

Chờ đến lúc thứ tư, Trần Viễn cảm thấy , thì chuẩn thu dọn đồ đạc xuống lầu, đến phòng việc nộp báo cáo kết hôn.

Kết quả

Còn dậy, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa: "Trần Viễn, Tống đồng chí đang chờ bên đó."

Trần Viễn thế, lập tức giấu báo cáo kết hôn , nhét túi, ngoài trở , lấy chiếc mũ lôi phong dày trong tủ .

Tức khắc kẹp cánh tay.

Hai ba bước xuống lầu.

Quả nhiên đến cửa thấy Tống Ngọc Thư đang tuyết, lẽ đến một lúc , đầu tóc nhuộm thành màu trắng.

"Sao cầm dù?"

Dường như khi tiếp nhận đối phương, mỗi suy nghĩ của Trần Viễn đều suy nghĩ cho .

Tống Ngọc Thư hi hi: "Muốn gặp nhanh một chút mà."

giỏi mấy câu sến súa , nhưng Trần Viễn quen, lẽ sống đến bây giờ, đầu tiên mấy câu sến súa thế .

Lập tức vẻ mặt sượng : "Nói chuyện đàng hoàng."

Vừa câu , Tống Ngọc Thư chau mày: "Chính là nhớ đấy, ?"

Vẻ mặt cô như kiểu chỉ cần Trần Viễn một câu sẽ lập tức xé nát .

Trần Viễn trong lòng, hảo hán tính toán với nữ đồng chí.

Cho nên sờ mũi: "Được ."

"Em vui là ."

"Vậy thì còn ."

Con Tống Ngọc Thư chính là thích mềm thích cứng, lông xù cũng vì dỗ dành mà xìu .

"Em Mỹ Vân đang báo cáo kết hôn, thế nào ?"

nhắc đến báo cáo kết hôn mà hề hổ chút nào, ngược còn tự nhiên hào phóng.

Đột nhiên Trần Viễn phát hiện, Tống Ngọc Thư và giống .

là độc nhất vô nhị.

Sau khi nhận điều , trong lòng nảy sinh sự rung động.

"Sao chuyện?" Tống Ngọc Thư giơ tay vỗ vai , vẻ mặt tức giận: "Đã xong ?"

Người cứ lề mề thế?

Trần Viễn gật đầu: "Viết xong ."

"Cho em xem?" Tống Ngọc Thư đầy mong đợi.

Trần Viễn suy nghĩ, lấy tờ báo cáo kết hôn trong túi , tờ giấy cầm một cách cẩn thận.

Cho dù là chồng lên thì cũng thấy một chút nếp nhăn nào.

Thấy thái độ cẩn thận của như thế, Tống Ngọc Thư vô cùng hài lòng, lập tức cầm lấy xem.

Chỉ là, mở báo cáo kết hôn gấp gọn thì hai bông tuyết rơi xuống, mắt thấy bông tuyết sắp tan ướt chữ bên .

Trần Viễn đột nhiên giơ một cánh tay chắn bên tờ báo cáo kết hôn.

Tống Ngọc Thư thấy thế, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đầy hi vọng sáng ngời: "Trần Viễn, cũng chút thích em đúng ?"

Trần Viễn , đội mũ lôi phong cho cô .

Khoảnh khắc chiếc mũ lôi phong dày đội lên đó, Tống Ngọc Thư cảm thấy đôi tai lạnh lẽ của dường như cũng theo đó mà ấm lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-661.html.]

" thích."

trong lòng.

Nếu như thích thì thể tinh tế như thế .

Tâm trạng Tống Ngọc Thư cũng theo đó mà lên, vốn dĩ tính báo cáo kết hôn cũng nữa, cùng nhào lòng Trần Viễn.

"Em với nộp báo cáo kết hôn nhé."

Trần Viễn gật đầu: "Hơi xa."

Phòng việc cách kí túc xá một , thời tiết ở nhà là thoải mái nhất.

"Xa ?" Tống Ngọc Thư ngước mắt, hi hi : "Em với cả đời."

một cách tùy ý, nhưng Trần Viễn thấy trong lòng loạn nhịp, giống như trái tim lỡ mất một nhịp .

Anh cúi đầu Tống Ngọc Thư, Tống Ngọc Thư cũng .

Ánh mắt cô sáng ngời trong veo, cứ chằm chằm như , Trần Viễn cũng chịu nổi.

Anh chịu thua, dời tầm mắt : "Anh lên lấy cây dù, chờ chút."

Nhìn bóng lưng hoảng loạn bỏ chạy của Trần Viễn.

Tống Ngọc Thư nhịn bật : "Đồ ngốc!"

Đàn ông già thật dễ thương.

Còn hổ nữa.

Tốc độ Trần Viễn nhanh, chủ yếu là lo Tống Ngọc Thư ở chờ lâu quá, lên lấy cây dù thì để ý thấy trong cái hộp kế bên vài viên kẹo.

Trần Viễn chẳng hề chần chừ, trực tiếp nhét túi, lấy xuống chung với cây dù.

"Đi thôi."

Anh một tiếng, mở chiếc dù đen, Tống Ngọc Thư chạy đến, bên tán dù chật hẹp, hai dính sát .

Hơi thở thoáng chốc trở nên mập mờ.

Thậm chí Trần Viễn còn ngửi thấy hương thơm thoang thoảng đầu đối phương, yết hầu trượt lên trượt xuống.

Anh hít sâu một , rõ cứ như thì , cho nên từ trong túi lấy vài viên kẹo, đưa cho Tống Ngọc Thư.

Tống Ngọc Thư thấy kẹo thì ngạc nhiên một lúc.

"Trần Viễn, cho em kẹo ." Cô : " mà em lớn ."

còn là trẻ con nữa.

"Ai trẻ con thì ăn kẹo?"

Cái

Tống Ngọc Thư thoáng chốc ngây , nhanh chóng cúi đầu xuống, mắt đỏ hoe, nhưng chỉ trong chốc lát, cô trở là Tống Ngọc Thư kiêu ngạo hống hách, to gan tày trời như thường ngày.

"Cảm ơn nhé."

nhận lấy kẹo, lột vỏ bỏ miệng, ngọt ngào đến tận đáy lòng.

Như , tâm trạng cô cũng theo đó mà lên, chân mày cong cong, cực kì linh động.

Cảnh Trần Viễn ngẩn ngơ hồi lâu.

Tống Ngọc Thư thật xinh .

Giờ khắc trong đầu chỉ còn một suy nghĩ .

*

Từ kí túc xá đến phòng việc rõ ràng là quãng đường chỉ hai mươi phút, nhưng hai hết bốn mươi phút.

Lúc đến phòng việc.

Chính ủy Từ và chỉ đạo viên Ôn đều đang chuẩn tan .

Lúc thấy Trần Viễn cầm dù dắt Tống Ngọc Thư bước , hai liếc mắt .

"Đội trưởng Trần."

"Đến nộp báo cáo kết hôn ?"

Trần Viễn gật đầu, Tống Ngọc Thư bên cạnh cất giọng giòn tan: "Chỉ đạo viên Ôn..."

quen chỉ đạo viên Ôn, dù cũng ăn cơm cùng ở Quý gia, nhưng cô chính ủy Từ.

"Vị là?"

Trần Viễn giới thiệu: "Chính ủy Từ."

Tống Ngọc Thư: "Chào chính ủy Từ."

"Bây giờ và Trần Viễn đến phiền đến ?" Tiếp đó, đột nhiên cô : " chừng thật sự phiền , chờ và Trần Viễn kết hôn thì mời đến ăn kẹo mừng."

Tính cách cô vốn dĩ tự nhiên hào phóng, thậm chí hề ngượng ngùng chút nào.

Điều khiến chính ủy Từ và chỉ đạo viên Ôn kinh ngạc, dù , nữ đồng chí thời chỉ cần nhắc đến chồng vấn đề kết hôn đều hổ, nửa ngày cũng một câu chỉnh.

Tống Ngọc Thư thì khác, cô thản nhiên và hào phóng.

Chính ủy Từ và chỉ đạo viên Ôn kinh ngạc: "Kết hôn là chuyện vui, báo cáo kết hôn lúc nào nộp cũng muộn."

"Vào ."

Chính ủy Từ .

Vừa thế, Tống Ngọc Thư bước , còn quên ngoảnh đầu kéo Trần Viễn theo, Trần Viễn lúng túng.

Anh cho cô kéo.

Tống Ngọc Thư hừ một tiếng, đang việc vui nên hiếm thấy tức giận.

"Không kéo thì kéo, chờ báo cáo kết hôn duyệt, nhận giấy chứng nhận kết hôn thì em kéo!"

Câu chính ủy Từ và chỉ đạo viên Ôn kiềm mà bật : "Như thì , Trần Viễn coi như cưới một cô vợ thể quản ."

Tính cách Tống Ngọc Thư đồng chí thật thú vị.

Tất cả phòng việc, chỉ đạo viên Ôn bảo hai bọn họ xuống, chính ủy Từ kéo ngăn tủ chỗ bàn việc.

Lấy con dấu bên trong , đóng dấu mặt hai .

Khoảnh khắc con dấu đỏ tươi ấn lên tờ báo cáo kết hôn, Trần Viễn và Tống Ngọc Thư đều vui mừng.

Chính ủy Từ thấy thế bèn : "Ngoại lệ đóng dấu cho hai , còn điều tra đó sẽ cho nhanh chóng."

Đương nhiên, cũng một vài tin tức về xuất của Tống Ngọc Thư, ở tại phòng tiếp khách của đồn trú.

Cơ bản đều qua khâu kiểm tra đầu tiên.

Qua khâu kiểm tra đầu tiên thì cơ bản chuyện đó đều lược .

Thấy báo cáo kết hôn đóng dấu, Tống Ngọc Thư vui mừng : "Cảm ơn chính ủy Từ, lúc đó mời ngài đến ăn gấp đôi kẹo mừng."

Mặc dù Trần Viễn , nhưng sắc mặt dịu dàng hiếm : "Mời uống rượu mừng."

Chính ủy Từ đồng ý: "Anh chờ."

Đã báo cáo kết hôn, tiếp theo là theo quy trình.

Sau khi rời khỏi phòng việc.

Trần Viễn suy nghĩ một lúc: "Chuyện đến nhà em dạm ngõ..."

Anh hỏi ý kiến của Tống Ngọc Thư.

Vốn dĩ Tống Ngọc Thư tính cần, nhưng nghĩ thì tại , nếu dạm ngõ thì thể dẫn Trần Viễn về.

Lập tức cô đổi suy nghĩ: "Dạm ngõ thì , cái gì em cũng cần, chỉ cần về nhà đánh Tống Ngọc Chương một trận là !"

Đây là mong từ lâu của cô , thành thì trong lòng thoải mái!

Trần Viễn gì.

Loại chuyện chồng cưới bước cửa đánh vợ như thế , Trần Viễn sống ba mươi hai năm cũng từng dám nghĩ đến.

"Sao thế? Không dám đồng ý ?"

Tống Ngọc Thư nắm chặt nắm tay.

"Đồng ý."

"Chỉ là nghĩ xem như thế nào mới thể thần quỷ ."

Trần Viễn việc giờ đều thích một bước tính mười bước.

Tống Ngọc Thư thế lập tức vui mừng: "Nếu như đánh lén thì đánh ba !"

"Ít nhất là ba "

giơ ba ngón tay dấu.

Trần Viễn im lặng, chỉ .

Tống Ngọc Thư chịu thua: "Vậy , hai thôi."

"Hai , ít hơn nữa ."

Cái

Trần Viễn thở dài: "Một thôi, dù cơ hội cũng khó tìm."

"Anh tay một thể đánh đến mức nhập viện, đánh thứ hai nữa mất mạng luôn đó."

Mục đích ban đầu của Tống Ngọc Thư dù cũng vì lấy mạng đối phương.

Tống Ngọc Thư đến đây thì im lặng: "Đánh một , còn ghi sổ, gặp thì đánh."

Trần Viễn: "..."

Anh tò mò: "Sao em ghét trai em thế, Tống Ngọc Chương ?"

Cách hai chung sống với , em, bằng là kẻ thù.

"Bởi vì kẻ xa."

Tống Ngọc Thư nghiến răng nghiến lợi: "Cướp mất ba em thì , hưởng lợi ích, còn lúc cũng vẻ chễm chệ cao, cần."

"Anh xem, đê tiện như ?"

Thật Trần Viễn thể hiểu , nhưng đồng ý với Tống Ngọc Thư: "Vậy thì đánh , một đủ, ít nhất ba ." Lúc câu , còn sờ đầu Tống Ngọc Thư.

Tống Ngọc Thư ngây : "Trần Viễn, thấy em bảo đánh Tống Ngọc Chương hợp lẽ thường ?"

Tất cả đều với cô rằng, cô và Tống Ngọc Chương là em ruột thịt, nên yêu thương, giúp đỡ lẫn .

chỉ Tống Ngọc Thư thế.

Trong mắt Tống Ngọc Chương giờ từng , cũng từng coi cô là em gái.

Thậm chí, trong mắt cũng hề ba .

Trong mắt gì?

Trong mắt Tống Ngọc Chương bản .

Chỉ là dù Tống Ngọc Thư câu thì cũng sẽ ai tin tưởng, dù , trong mắt ngoài, thực sự Tống Ngọc Chương mỹ.

Anh học hành giỏi, gia thế , năng lực giỏi, hơn nữa tuổi còn trẻ sở nghiên cứu nghiên cứu.

Một ưu tú như , Tống Ngọc Thư đặt mắt, còn hận thấu xương.

Nói cũng chẳng ai tin tưởng.

Trần Viễn mắt thấy một thái độ khác.

Trần Viễn trả lời vấn đề của Tống Ngọc Thư, mà yên tĩnh , ánh mắt bao dung mà ôn hòa: "Mấy năm chắc chắn em chịu nhiều ấm ức ."

Vừa lời .

Tống Ngọc Thư nhịn nữa, oa một tiếng bật , : "Trần Viễn, em con Tống Ngọc Chương xa lắm, thật sự ."

"Lúc em sáu tuổi, cho quả óc chó ngon nhất, cho em một góc nhỏ, em thèm ăn, quăng góc nhỏ đó , tìm đòi."

"Anh ? Anh đập nát quả óc chó cho kiến ăn, cho kiến ăn cũng thèm cho em."

Chuyện đó, Tống Ngọc Thư nhớ rõ, cho đến tận bây giờ cô vẫn còn nhớ, cô thèm gần chết, đau lòng.

từ đầu đến cuối Tống Ngọc Chương đều cho cô một miếng quả óc chó nào.

Ba cho cũng , cô cướp, Tống Ngọc Chương cho cũng , cô cũng cướp.

Trần Viễn thấy thế, bỗng dưng im lặng: "Anh ... đáng đánh."

Giọng điệu đầy sự đau lòng mà chính cũng hề nhận ."

" , em cũng thấy đáng đánh." Tống Ngọc Thư nức nở: "Loại chuyện như còn nhiều, nhiều."

"Lần nào em cũng ăn hiếp, nhưng ngoài đều Tống Ngọc Chương ."

ngẩng đầu Trần Viễn, bởi vì xong, đôi mắt sạch sẽ như bầu trời mưa: "Anh tin em ?"

Loading...