Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 782

Cập nhật lúc: 2024-10-27 14:34:33
Lượt xem: 197

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Dì bảo chú Trường Tranh lái xe đưa dì đến cao ốc bách hóa mua, Hướng Phác, con ?"

Cái ...

Ôn Hướng Phác do dự, Miên Miên lập tức nắm lấy tay lắc lắc: "Anh Hướng Phác, cùng , cao ốc bách hóa náo nhiệt lắm, hơn nữa thì thể chọn màu ga trải giường, vỏ chăn, chăn đệm mà thích, ở đó còn nhiều đồ ăn ngon nữa, chắc chắn sẽ hối hận."

Ôn Hướng Phác do dự một chút.

Miên Miên tiếp tục: "Anh còn dạo phố cùng bọn em nào, em cho , dạo phố với ba em là hạnh phúc nhất, vì ba em cái gì cũng mua mua mua."

Đây là cuộc sống mà Ôn Hướng Phác từng cảm nhận , cũng từng trải qua, quả nhiên, d.a.o động.

"Được."

một chữ , Miên Miên lập tức vui mừng. Đương nhiên, quản gia Lý cũng vui, ông thư phòng lấy tiền và tem phiếu .

Chưa đầy hai phút, ông hối hả chạy .

"Tiền và tem phiếu đây." Ông đưa tiền cho Ôn Hướng Phác: "Cậu ngoài nhớ tự trả tiền, đừng để dì Thẩm trả tiền nữa."

Ôn Hướng Phác một tiếng, nhưng khi nhận lấy, đưa cho Thẩm Mỹ Vân: "Dì Thẩm, dì trả tiền ạ."

Thật sự tin tưởng Thẩm Mỹ Vân.

Quản gia Lý lấy hẳn năm tờ mười tệ, thậm chí còn cả tiền lẻ, cùng phiếu bông, phiếu công nghiệp, phiếu bánh ngọt, phiếu kẹo.

Hễ tem phiếu nào trong nhà ông đều lấy một nắm.

Đồ trong nhà họ Ôn thật sự ít, những tờ tiền và tem phiếu , ông nội Ôn gần như gửi về mỗi tháng một , mỗi phong bì đều căng phồng.

khổ nỗi, quản gia Lý và Ôn Hướng Phác đều hứng thú mua đồ, gần như khi gửi về, trừ chi tiêu hàng ngày thì còn đều để mốc meo trong ngăn kéo.

Cho nên, xấp tem phiếu mà quản gia Lý lấy còn mùi mốc.

Chuyển tay một cái, xấp tiền và tem phiếu trong tay Thẩm Mỹ Vân, cô dở dở : "Đưa hết cho dì thế ?"

Đây là mấy chục tệ, bằng cả tháng lương của bình thường đấy.

Quản gia Lý và Ôn Hướng Phác đều gật đầu.

Hai gì, nhưng Thẩm Mỹ Vân hiểu, từ chối nữa: "Đã giao cho dì , dì sẽ lo liệu."

Ra khỏi nhà họ Ôn, Thẩm Mỹ Vân dẫn hai đứa trẻ về nhà họ Quý , Quý Trường Tranh vì cùng Thẩm Mỹ Vân về đơn vị nên xin nghỉ phép thêm hai ngày, lúc vẫn đang bận rộn ở nhà.

Nhà họ Quý thịt bò vàng và thịt dê núi thượng hạng, đang cùng dì Trương thịt khô để mang đến đơn vị ở Cáp Nhĩ Tân.

Những thứ như hiếm .

Lúc Thẩm Mỹ Vân dẫn hai đứa trẻ về, Quý Trường Tranh đang treo những miếng thịt lên dây điện phía sân.

Mỗi miếng thịt đều móc bằng một chiếc móc sắt, vặn treo lên dây điện.

Bà Quý bên cạnh chỉ đạo: "Hình như thấp, cân."

Quý Trường Tranh chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, từ xa, thấy đúng là như nên điều chỉnh vị trí.

Thẩm Mỹ Vân dẫn hai đứa trẻ về, thấy cảnh , cô dở dở : "Phơi thịt thôi mà, treo kiểu gì chẳng khô, cho dù điều chỉnh vị trí thì cũng thu chứ?"

Quý Trường Tranh sang cô, góc nghiêng của sắc nét, xương mày cao, hốc mắt sâu, mũi cao thẳng, đường nét khuôn cằm thanh thoát.

Lúc khác, trong mắt càng ẩn chứa tình cảm sâu đậm thể che giấu.

"Treo thẳng hàng thì sẽ càng ."

Giọng cũng vô thức trầm xuống tám tông. Đây là giọng điệu mà Quý Trường Tranh vô thức điều chỉnh khi chuyện với Thẩm Mỹ Vân, lẽ ngay cả bản cũng nhận .

Thẩm Mỹ Vân: "Thôi , vui là ."

"Sau khi phơi xong, rảnh ?"

Quý Trường Tranh phơi xong miếng thịt bò cuối cùng mới trả lời: "Có." Cho dù là lúc nào, chỉ cần là Thẩm Mỹ Vân hỏi, đều thời gian.

"Vậy cùng bọn em, mua cho Hướng Phác ít chăn ga gối đệm mang đến trường dùng"

Nghe , bà Quý lập tức : "Mấy đứa mua mấy thứ thì đến chợ Tây Đơn, ở đó đồ đạc còn nhiều hơn cả cao ốc bách hóa"

Đây chính là Bắc Kinh chính gốc, còn là kiểu thường xuyên mua sắm, cực kỳ am hiểu về những thứ bên ngoài .

Lời của bà Quý gợi ý cho Thẩm Mỹ Vân, cô suy nghĩ một chút: "Vẫn là , nếu nhắc nhở, con đến cao ốc bách hóa ."

Đã chỗ hơn thì đương nhiên chọn lựa chọn nhất.

Bà Quý thích Thẩm Mỹ Vân chuyện, lời của cô khiến cảm thấy thoải mái.

nheo mắt : "Mấy đứa quanh năm suốt tháng về ở, nếu định cư ở Bắc Kinh, đương nhiên con sẽ rõ hơn ."

"Bên Tây Đơn đông , hàng hóa cũng nhiều, con nhớ trả giá với họ."

"Chỗ đó mới khai trương năm ngoái, đồ đạc rẻ hơn cao ốc bách hóa nhiều, hơn nữa nhiều thứ còn cần tem phiếu."

Khái niệm cần tem phiếu hiện giờ dần xuất hiện, như lửa bùng cháy, thể bùng cháy thành xu hướng trong tương lai.

Thẩm Mỹ Vân chợ Tây Đơn chỗ cần tem phiếu, cô ngạc nhiên: "Sớm dấu hiệu ?"

"Dấu hiệu gì?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Không cần tem phiếu." Cô trong tương lai, tem phiếu sẽ rút khỏi thị trường, nhưng ngờ mới đến năm 78 dấu hiệu .

Quý Trường Tranh vẫn luôn im lặng, bỗng lên tiếng: "Vậy thì tương lai thể tem phiếu sẽ rút khỏi thị trường."

Nghe , Thẩm Mỹ Vân đột nhiên ngẩng đầu .

"Sao thế?" Ánh mắt quá mức kinh ngạc của cô khiến Quý Trường Tranh vô cùng khó hiểu.

Thẩm Mỹ Vân: "Sao ?"

"Biết gì cơ?"

"Tem phiếu sẽ rút khỏi thị trường."

Quý Trường Tranh đưa tay xoa đầu cô, : "Chuyện chẳng bình thường ? Bắc Kinh là thủ đô, khi nơi dấu hiệu thì sẽ nhân rộng quốc."

Thẩm Mỹ Vân ngạc nhiên sự nhạy bén của Quý Trường Tranh, lúc cô thậm chí còn nghi ngờ mới là ký ức của kiếp .

Thấy Thẩm Mỹ Vân thất thần, Quý Trường Tranh thấy buồn , nhưng phiền cô, vì kết hôn với Mỹ Vân nhiều năm, quen với dáng vẻ 'thần du' của cô.

Anh phơi xong miếng thịt bò cuối cùng thì đến bên bồn rửa, dùng xà phòng rửa tay nhiều , xác nhận còn mùi gì mới dùng khăn lau khô tay.

"Đi thôi."

Thậm chí còn quần áo.

Lúc Thẩm Mỹ Vân mới hồn , cô gật đầu, Miên Miên và Ôn Hướng Phác ngoan ngoãn theo .

Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân , cô còn hỏi thêm một câu: "Anh xe ?"

Quý Trường Tranh đáp: "Có, em đợi ở đây."

Chỉ một lúc , lái một chiếc xe jeep cũ đến, xe dừng cửa nhà họ Quý, bấm còi hai tiếng, Thẩm Mỹ Vân đầu hai đứa trẻ.

"Hai đứa ghế ?"

Miên Miên lắc đầu: "Mẹ, ghế phụ , con và Hướng Phác ghế ."

Cô bé sắp xếp đấy.

Thẩm Mỹ Vân nhướng mày: "Cũng ."

Cô nhanh nhẹn lên ghế phụ, Miên Miên và Ôn Hướng Phác ghế , Quý Trường Tranh đầu dặn dò: "Lái xe đây."

Ra hiệu cho bọn họ vững.

Miên Miên gật đầu, hì hì với Ôn Hướng Phác: "Anh Hướng Phác, giống một gia đình bốn càn quét ?"

Nghe , Ôn Hướng Phác sững , chút bối rối, đúng lúc Quý Trường Tranh và Thẩm Mỹ Vân đều đầu .

Thẩm Mỹ Vân , trêu ghẹo: "Nói cũng đúng, khá giống đấy."

Ôn Hướng Phác vốn nhút nhát, hiếm khi thẳng thắn như : "Đó là may mắn của cháu."

Rõ ràng là lời thành thật, nhưng Thẩm Mỹ Vân sự chua xót, cô vội vàng đổi chủ đề: "Cháu quần áo ?"

Ôn Hướng Phác: "Cháu hai bộ."

Quần áo của luôn chỉ hai bộ để đổi.

"Vậy mua thêm hai bộ nữa."

Thẩm Mỹ Vân: "Đến trường học khác với ở nhà, quần áo ở trường khô nhanh như , thêm hai bộ để giặt cũng tiện hơn."

Ôn Hướng Phác Thẩm Mỹ Vân đang dặn dò , đầu tiên cảm thấy chút mơ hồ, đang nghĩ, nếu cũng sẽ giống như dì Thẩm ?

Sẽ quan tâm đến việc ăn ở sinh hoạt của , sẽ lo lắng ăn no , sẽ nghĩ đến việc tổ chức tiệc mừng cho , sẽ nghĩ đến việc đưa đến trường.

Tất cả những điều cảm nhận từ ruột, nhưng cảm nhận từ dì Thẩm quan hệ huyết thống.

"Hướng Phác?"

Thẩm Mỹ Vân đưa tay vẫy vẫy mặt , vì ghế phụ nên cô chỉ thể nghiêng sang, mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

"Cháu ."

"Dì Thẩm, gặp dì, chú Quý và Miên Miên là may mắn của cháu."

Là may mắn lớn nhất đời của .

Thực , Ôn Hướng Phác cần nhiều, nhưng những thứ nhiều đó từng cảm nhận từ nhà họ Ôn.

Mồ côi ba , bà nội nương tựa lẫn cũng qua đời khi còn nhỏ, những năm tháng sống cùng quản gia Lý, điều mong chờ nhất là ông nội gọi điện về.

Dù chỉ là cuộc gọi ba tháng một , cũng sẽ vui mừng lâu. ngay cả điện thoại cũng còn.

Nhiều khi Ôn Hướng Phác cảm thấy mơ hồ, thế giới rộng lớn chẳng lẽ chỉ còn và quản gia Lý.

Trong nhiều năm, sống khép kín trong thế giới của riêng , thậm chí còn bước chân khỏi căn biệt thự nhỏ.

Cho đến một ngày, Miên Miên tình cờ đến căn biệt thự nhỏ.

Đối với Ôn Hướng Phác, Miên Miên là tia sáng le lói trong cuộc đời tăm tối của .

Rực rỡ, chói chang, sáng ngời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-782.html.]

Ánh mặt trời nơi góc khuất

Ánh mặt trời là thứ mà tất cả những tâm hồn ẩn trong bóng tối đều khao khát.

Thẩm Mỹ Vân thở dài trong lòng, trong khi Miên Miên vẫn thể kìm nén sự phấn khích, níu lấy cánh tay Ôn Hướng Phác, lắc nhẹ tít mắt : "Miên Miên mới là may mắn khi gặp Hướng Phác!"

Cô bé khoe khoang: "Thủ khoa đại học đang kèm cặp cho Miên Miên đấy!"

Vẻ mặt đắc ý khiến bật , khí trong xe cũng trở nên thoải mái hơn.

Từ nhà họ Quý đến chợ Tây Đơn mất nửa giờ lái xe. Khi đến nơi, Quý Trường Tranh mở cửa xe, lạnh bên ngoài khiến cửa sổ xe phủ một lớp sương trắng mờ ảo.

Miên Miên thích nhất là lớp sương . Cô bé dùng ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo vẽ lên đó một bức tranh đơn giản: ba dắt tay hai đứa trẻ, một cao một thấp.

Chỉ vài nét phác họa, đầy ba phút bức tranh trở nên sống động.

"Xong , thôi."

Vẽ xong Miên Miên đầu , chợt nhận ba Hướng Phác đều đang im lặng chờ đợi cô bé.

Dù cô bé chỉ đang vẽ nguệch ngoạc, bọn họ cũng hề ngắt lời thúc giục. Cảm giác khiến Miên Miên diễn tả thế nào.

Cô bé chỉ rằng ba chắc chắn yêu thương , nhưng còn Hướng Phác thì ?

Miên Miên rõ.

Cô bé chỉ thể cho rằng đó là sự bao dung.

Khi Miên Miên về phía Ôn Hướng Phác, cũng đang cô bé: "Sao ?"

Miên Miên lắc đầu, nhảy chân sáo đến bên Thẩm Mỹ Vân, ôm lấy cánh tay cô: "Đi chợ lớn nào!"

Hồi nhỏ Miên Miên thích nhất là cùng chợ.

Bây giờ, thêm ba và Hướng Phác, cô bé cảm thấy cảm giác cũng thật tuyệt vời.

Chợ Tây Đơn mới mở cửa, cánh cổng sắt mở toang, bên trong tiếng huyên náo, đủ loại hàng hóa bày bán.

Thẩm Mỹ Vân tham khảo ý kiến bà Quý từ , nên khi đến đây cô dẫn thẳng lên tầng ba.

Tầng ba là nơi bán chăn ga gối đệm. Người đông đến mức nếu nắm c.h.ặ.t t.a.y , dễ lạc.

Quý Trường Tranh mở đường nắm tay Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân dắt Miên Miên, còn Miên Miên thì nắm tay Ôn Hướng Phác.

Khi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Miên Miên nắm lấy tay , Ôn Hướng Phác bỗng khựng . Bình thường, và Miên Miên tuy ngày nào cũng gặp , nhưng chỉ dừng ở mức nắm tay áo, mùa đông mặc nhiều lớp áo bông sự tiếp xúc cũng chỉ là qua lớp vải dày.

bây giờ thì khác.

Bàn tay nhỏ bé của Miên Miên nắm chặt lấy bàn tay thô ráp của , tạo nên sự tương phản rõ rệt. Ôn Hướng Phác cảm thấy lúng túng.

"Anh Hướng Phác, nắm c.h.ặ.t t.a.y em, đừng để lạc nhé!"

Lời của Miên Miên khiến sự lúng túng trong lòng Ôn Hướng Phác tan biến. Cậu khẽ "ừm" một tiếng.

Rồi thầm gọi một câu "em gái Miên Miên" mà chỉ thấy.

Cuối cùng cũng chen lên đến tầng ba, khí thoáng đãng hơn. Nơi đây bán chăn ga gối đệm, giá cả khá đắt đỏ.

Đối với những gia đình bình thường, chỉ khi việc trọng đại như cưới hỏi mới sắm sửa một bộ, mà một bộ như thường sử dụng cả đời.

Cho nên lúc nhiều mua sắm đồ dùng cho giường ngủ.

Thẩm Mỹ Vân cũng thở phào nhẹ nhõm: "May mà đông đúc như tầng ."

Quý Trường Tranh gật đầu, quanh. Anh mấy hứng thú với những thứ , nhưng thể trái ý vợ.

Anh suy nghĩ một chút: "Em cứ xem , đây đợi."

Thẩm Mỹ Vân tất nhiên từ chối, cô dắt hai đứa trẻ tới, với chủ quầy hàng: "Chị ơi, chăn ga gối đệm cho sinh viên ạ?"

Chủ quầy ngay lập tức đáp: "Chắc là cỡ một mét hai đúng ?" Quả nhiên là buôn bán, am hiểu về những thứ , mở miệng nhu cầu của khách hàng.

Thẩm Mỹ Vân: " ạ."

"Cho loại dày dặn, ấm áp một chút. Chị lấy cho chăn bông mới, đừng lấy loại tái chế để qua mặt đấy nhé."

"Cửa hàng của chị ở đây, chạy cho thoát. Nếu phát hiện chăn bông là tái chế, sẽ dẫn bọn trẻ đến tìm chị đấy."

Quả nhiên là sành sỏi.

Lời của Thẩm Mỹ Vân khiến bà chủ quầy hàng giật , dám lấy chăn bông tái chế nữa, bà lật tay, kéo từ tủ một chiếc chăn bông.

Chăn bông xốp, bên ngoài bọc một lớp lưới và chỉ đỏ.

Thẩm Mỹ Vân sờ thử, cảm thấy dễ chịu, cô suy nghĩ một chút, móc một góc nhỏ từ lớp lưới chỉ đỏ .

Hành động khiến bà chủ quầy hàng giật nảy : "Chị ơi, chăn bông của chúng đều là hàng mới, chị móc như thì coi như bề ngoài , bán nữa."

Thẩm Mỹ Vân: "Nếu là bông mới, sẽ lấy chiếc . Nếu , chị lừa thì chịu chút thiệt thòi cũng là chuyện bình thường, ?"

Lời khiến bà chủ quầy hàng cứng họng. Nếu thấy cả nhà ăn mặc sang trọng, bà chắc chắn sẽ cãi vài câu.

Người sang trọng ở đất Bắc Kinh, ai họ nghề gì.

Nếu là của cục quản lý thị trường, đắc tội với bọn họ thì cửa hàng coi như đóng cửa. Các quầy hàng ở chợ Tây Đơn , chút quan hệ và thế lực thì thể .

Bà chủ quầy lẩm bẩm một câu, Thẩm Mỹ Vân rõ, cô cũng để tâm, ăn buôn bán là như .

Hai bên cùng lợi.

chiếc chăn: "Cái là cỡ một mét hai đúng ?"

Bà chủ quầy hồn: " thế."

"Mấy cân?"

"Nệm năm cân." Bà chủ quầy lập tức khoe khoang: "Chị cứ tìm, cả chợ chỉ nệm một mét hai của nhà là nặng năm cân, bông mới , lên đảm bảo ấm áp."

Quả thực dày, Thẩm Mỹ Vân sờ thử, dày hai, ba cm.

sang hỏi Ôn Hướng Phác: "Cái thế nào?"

Ôn Hướng Phác hiểu gì về những thứ , suy nghĩ một chút: "Dì Thẩm, dì thấy thì cứ mua, cháu rành mấy chuyện ."

Cậu sách, đến Đỗ Phủ, Lý Bạch, bản đồ thế giới, tiếng Anh, tiếng Nga, vật lý, nhưng đối với những thứ thường ngày trong cuộc sống, mù tịt.

Thẩm Mỹ Vân mỉm : "Vậy dì quyết định nhé."

"Chị ơi, cho một cái nệm ."

"Ngoài , chăn ? Không cần loại quá to, chỉ cần với giường tầng trong ký túc xá là ." Quá to thì chiếm hết chỗ, chui .

"Cỡ một mét rưỡi ?"

Bà chủ quầy lấy một chiếc chăn: "Chiếc nặng tám cân, thanh niên thì dư sức, thanh niên dương khí thịnh, đắp chăn tám cân là ."

Thẩm Mỹ Vân bóp thử độ dày của chăn, quả thực , chăn tám cân, một mét rưỡi, mềm mại, ấm áp, bông trắng tinh.

Cô theo lệ kiểm tra phần giữa, xác nhận bên trong đều là bông mới, lúc mới gật đầu: "Vậy lấy luôn cái ."

"Ngoài , ở đây ga trải giường, vỏ chăn, vỏ gối ?" Đã học, ở ký túc xá thì những thứ từ xuống đều mới.

Thẩm Mỹ Vân cũng từng trải qua giai đoạn , hồi trẻ học tiền, vẫn dùng ga trải giường, vỏ chăn cũ, lúc đó cô ngưỡng mộ bạn cùng phòng mang theo bộ chăn ga gối đệm mới tinh.

Dù là màu sắc chất liệu, đều khác biệt.

Đó là thứ mà đây cô .

Bây giờ đến lượt Ôn Hướng Phác, cô kìm bù đắp, cho dù Ôn Hướng Phác con ruột của .

Cô vẫn nhịn như .

Không lý do gì khác.

đang đối xử với Ôn Hướng Phác, mà là đang nuông chiều chính bản ở tuổi mười tám.

Bà chủ quầy ngờ gặp khách sộp, lập tức gật đầu: "Có , nhà chuyên kinh doanh đồ dùng cho giường ngủ."

"Ga trải giường, vỏ chăn cũng nhiều loại, các vị loại một chút loại bình thường?"

"Loại một chút là do nhà máy ga trải giường Thượng Hải sản xuất, sờ chất liệu mịn màng, trải lên giường sẽ nhăn."

"Loại kém hơn một chút là vải polyester, loại đó cũng dùng , nhưng chắc chắn thoải mái bằng loại ."

"Còn một loại là vải nhung mịn, loại thích hợp cho mùa đông, thích hợp cho mùa hè, nên cũng hạn chế."

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Chị lấy cho xem loại vải nhung mịn và loại của nhà máy ga trải giường Thượng Hải."

Bà chủ quầy đây là một mối ăn lớn, lập tức lục lọi trong tủ phía , lâu lấy mấy chiếc ga trải giường.

Chiếc đầu tiên là do nhà máy ga trải giường Thượng Hải sản xuất, màu hồng nhạt, in hình một nhành hoa mai, vải mịn màng, xếp chồng lên hề nếp nhăn.

Loại trải lên giường, dù ngủ thế nào cũng nhăn nhúm.

Thậm chí, vài chục năm , nó vẫn còn thịnh hành.

Thẩm Mỹ Vân sờ thử chất liệu, cảm thấy ưng ý, chỉ là lạnh tay, cô vội quyết định mà : "Cho xem loại vải nhung mịn."

Bà chủ quầy đưa cho cô chiếc ga trải giường bằng vải nhung mịn.

Loại sờ mềm mại, ấm áp, rõ ràng thích hợp sử dụng mùa đông hơn.

"Giá cả thế nào?"

"Ga trải giường, vỏ chăn đều là cỡ một mét rưỡi, kèm theo vỏ gối, tính cho chị mười hai đồng một bộ."

Giá quả thực rẻ.

Thời buổi , tiền lương một tháng của cũng chỉ năm mươi đồng, mà đó là mức lương cao.

Thẩm Mỹ Vân , trong lòng tính toán.

"Còn loại ?"

Cô hỏi về loại của nhà máy ga trải giường Thượng Hải.

"Loại mười sáu đồng."

Thẩm Mỹ Vân ngạc nhiên: "Cái còn đắt hơn ?"

" , hàng của nhà máy ga trải giường Thượng Hải đều là chất lượng , chị mua về dùng ba mươi năm cũng vấn đề gì, em gái xem, tính mỗi năm đến năm mao tiền ."

Bà chủ quầy thật tính toán.

Loading...