Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 864

Cập nhật lúc: 2024-10-28 04:54:38
Lượt xem: 193

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Mỹ Vân ở bên cạnh hoà giải: "Được , quyết định, sẽ đề cập tới chuyện , miễn cho hai vợ chồng cãi tổn thương tình cảm."

Triệu Xuân Lan cũng , nhưng sở dĩ là , chính là dễ dàng khống chế thất tình lục dục.

đ.ấ.m ngực: "Biết thì , nhưng nghĩ đến việc cả nhà rời khỏi nơi sống mấy chục năm, đến một thành phố xa lạ, trong lòng vẫn chút thoải mái."

Thẩm Mỹ Vân an ủi cô : "Cây chuyển nơi sống thì chết, chuyển thì vẫn sống, chị , chuyển nơi ở là chuyện chứ?"

Không đùa .

Dựa theo năng lực của tham mưu Chu, chuyển nghề đến Bằng Thành, khởi điểm tương lai tất nhiên thấp, mà một nhà ở Bằng Thành, đơn vị còn thể chia nhà ở, trừ cái đó , Triệu Xuân Lan còn hai đứa con trai, tương lai kết hôn còn một ngoài ở.

Cái cũng cần nhà cửa.

Tính , nhà bọn họ ở Bằng Thành cần ít nhất ba căn nhà, mà ba căn nhà ở thập niên tám mươi hiện giờ, lẽ bắt mắt, nhưng trong tương lai giá trị sẽ lên hơn trăm triệu.

Càng miễn bàn, sự nghiệp của tham mưu Chu, nếu gì bất ngờ xảy , nhất định sẽ phát triển ngừng.

Thẩm Mỹ Vân chuyện dễ .

Nỗi sầu trong lòng Triệu Xuân Lan cũng nhạt chút : "Mỹ Vân, cho chị hỏi nhờ một chút. Vị thì ?"

Triệu Ngọc Lan hỏi một câu: "Vị thể cũng trong danh sách cắt giảm biên chế."

Thẩm Mỹ Vân: "Cái xem chị và chính trị viên Ôn thương lượng thế nào, thể theo con đường của tham mưu Chu, cũng thể theo con đường lợi nhất cho ."

Triệu Ngọc Lan: "Vậy để chị suy nghĩ."

chia tay với chị gái Triệu Xuân Lan, nhưng tình huống bên phía lão Ôn thế nào, là về Thượng Hải, là ở chỗ cũ, hoặc là lấy tiền trực tiếp rời .

Quá nhiều lựa chọn, ngược mất mục tiêu.

Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng: "Nhân sinh đại sự, từ từ suy nghĩ vội."

Cách đến lúc đó còn hai tháng, cái cũng đủ cho bọn họ suy nghĩ.

Buổi tối, Thẩm Mỹ Vân ở nhà chị dâu Tống Ngọc Thư ăn cơm, sở trưởng cũng tới, lúc thấy Thẩm Mỹ Vân, sở trưởng lập tức : "Mỹ Vân, buổi tối cô cùng một chuyến. Hai chúng việc chung nhiều năm, cô trở về cho , thật sự là quá coi trọng ."

Vài năm gặp, khóe mắt sở trưởng cũng dấu vết của năm tháng.

Thẩm Mỹ Vân nâng chén, hướng về phía xa xa kính: "Kính , như một."

Trại chăn nuôi là do cô và sở trưởng cùng thành lập, nhưng đó, cô bên ngoài ngắm thế giới phồn hoa.

sở trưởng vẫn giữ vững cương vị, ạn là sở trưởng, cũng là xưởng trưởng trại chăn nuôi trú đội Mạc Hà. Anh vẫn duy trì tấm lòng ban đầu đổi.

Bị Thẩm Mỹ Vân như thế, sở trưởng cảm thấy ánh mắt của cát rơi , chát đau, thì dáng vẻ giữ vững trận địa, thấy. Cũng vất vả, tâm ý của , thậm chí là tấm lòng ban đầu của .

Cổ họng sở trưởng cứng , nâng ly rượu lên với Thẩm Mỹ Vân: "Kính cô, , hiểu ."

Dứt lời uống một cạn sạch.

" cũng chúc cô tiền đồ như gấm!"

giữ vững trận địa, lao tới ước mơ.

Anh , Thẩm Mỹ Vân là theo !

Một ly rượu hai đều uống tận hứng.

Đến cuối cùng, sở trưởng kéo cổ tay Thẩm Mỹ Vân, ngữ khí say: "Mỹ Vân, cô bản lĩnh, vẫn luôn , càng cô là Phượng Hoàng, sớm muộn gì cũng bay khe núi. cũng quả thật lầm, qua nhiều năm như , coi là thành công nhất!"

Sở trưởng hai mắt mê ly, giơ ngón tay cái lên với cô: "Người thành công nhất!"

Anh nhấn mạnh: "Những em rời khỏi đội, đều nương tựa cô. Chỉ điểm thôi, kính cô!"

Anh t liên tiếp uống ba ly rượu: "Mỹ Vân , Quý Trường Tranh cưới cô là phúc khí của ."

Qua nhiều năm như , những bạn cũ như bọn họ ở bên cạnh , từ lúc bắt đầu coi trọng, đến cuối cùng ủng hộ cùng kính nể, thậm chí là chúc phúc.

Thẩm Mỹ Vân mím môi , nhẹ giọng : "Có thể gả cho Quý Trường Tranh, cũng là phúc khí của ."

Hiểu cô, yêu cô, ủng hộ cô, chỉ ba điều cũng đủ để Thẩm Mỹ Vân sống với cả đời.

Uống ba chén rượu.

Sở trưởng chảy nước mắt: "Năm đó khi mới đến trú đội Mạc Hà, nơi chỉ ba mươi tám , về lúc nhiều nhất, nơi hơn ba ngàn , cho tới bây giờ chỉ hơn bốn trăm ."

Hơn bốn trăm .

Doanh trại bằng sắt, binh lính như nước chảy, một câu thật sai.

Thẩm Mỹ Vân im lặng: "Thật khi đất nước đang thịnh vượng và cần nhiều chiến binh như ."

Khi dân đều là lính, đó mới là bắt đầu khổ nạn.

Nghĩa là hòa bình.

Nghe lời của Thẩm Mỹ Vân, sở trưởng chợt ngẩn , đỏ bừng mặt : "Cô đúng. Cô đúng. là lính xuất ngũ, còn thấy rõ thực tại bằng cô."

Anh giơ tay tát mặt : " là đầu heo. Nếu quả thật đến ngày đó, cần tất cả chúng đến đóng giữ biên cương, nghĩa là đại quốc hưng thịnh, vạn triều đến chúc mừng!"

Đó là thịnh cảnh bực nào?

Chỉ suy nghĩ một chút, cũng đủ cho phấn chấn lòng .

Thẩm Mỹ Vân sở trưởng kích động đỏ mặt tía tai, cô nâng ly với : "Sẽ một ngày như ."

Cô luôn tin tưởng rằng đất nước của họ sẽ ngày càng hơn.

*

Có Thẩm Mỹ Vân đến, khí gia thuộc viện cũng náo nhiệt theo chút , Thẩm Mỹ Vân hôm nay xem như là bà chủ lớn sự nghiệp thành công.

Không ít chị dâu đều đến chào hỏi, lôi kéo quen.

, Thẩm Mỹ Vân mở công ty chuyên cung cấp công tác đối khẩu cho lính xuất ngũ, lan truyền ở trong đội.

Chuyển nghề công tác cho nhiều lính xuất ngũ như , hơn nữa còn đều là cán bộ cao cấp đang theo dõi sát , đối với chiến sĩ bình thường mà , đại đa đều là cầm tiền xuất ngũ, trở quê quán của ruộng.

Điều nghĩa là nhiều lặp phận ban đầu của họ một nữa.

bán mặt cho đất bán lưng cho trời, vì kế sinh nhai mà rầu rĩ.

Mà Thẩm Mỹ Vân cung cấp cương vị công tác, khiến cho tất cả những xuất ngũ, đều thấy một hy vọng mới.

Đối mặt với tìm tới, Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Chị dâu, cần , chỉ là công ty mới phát triển, cần nhiều như ."

"Hôm nay, đơn vị bên của còn gần hai mươi tìm việc , còn đang xổm trong phòng. Hay là chị để địa chỉ, hoặc là để phương thức liên lạc, đến lúc đó nếu bên thiếu , sẽ liên lạc ."

Cô giúp những , cô là thánh mẫu, mà là những chiến hữu đáng giá .

Bọn họ từng ở chỗ ném đầu lâu vẩy nhiệt huyết, bọn họ rời khỏi nơi , từng công tích của bọn họ cũng vẫn còn.

Họ nên đẩy đến bước đường cùng.

Lại càng nên ăn no bụng.

rõ hơn ai hết, khi lính xuất ngũ trở về quê , đất đất, nhà nhà, đến cuối cùng rơi cảnh lang bạc kỳ hồ.

Đây là một ví dụ, mà là nhiều ví dụ.

Nghe lời của Thẩm Mỹ Vân, nhất thời thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn cô, Mỹ Vân."

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: " từng vài chiến hữu ờ trú đội, là một nhà, đáng cảm ơn."

Chị dâu từ gia thuộc viện ngoài, bọn họ đều là một nhà.

Sau khi tiền một nhóm chị dâu, Thẩm Mỹ Vân chậm rãi uống ngụm , Tống Ngọc Thư bên cạnh đang bóc hạt thông trêu ghẹo cô: "Em hiện tại chính là bận rộn của gia thuộc viện chúng , cũng là hoan nghênh nhất của gia thuộc viện chúng ."

Ai thể nghĩ đến đây, lúc thiếu nữ trắng trẻo lẳng lặng, gầy ốm yếu ớt hôm nay trưởng thành đến thể vì nhiều chống đỡ lên một mảnh trời.

"Thiên hạ thường thường đều vì lợi mà đến." Thẩm Mỹ Vân uống xong một ngụm , cô nhíu mày: "Chị pha bao nhiêu lá ? Sao đắng như ."

Tống Ngọc Thư bưng chén qua, ngửi một ngụm, mùi nồng đậm, cho cô thỏa mãn híp mắt: "Trà đặc mới ngon"

Mỗi buồn nôn, uống một ngụm, miễn bàn thoải mái cỡ nào.

Một ngụm đặc , thể vẫn thấm ruột gan.

Thẩm Mỹ Vân cảm thấy khẩu vị của mang thai thật kỳ lạ, cô đẩy tách qua: "Chị uống , em uống ."

Tống Ngọc Thư cũng khách sáo, nhận lấy chén , một uống một chén sạch sẽ, chỉ còn một tầng lá thật dày phía .

Uống xong, bắt đầu ăn hạt thông, ăn bánh đào, miệng hoạt động ngừng.

Thẩm Mỹ Vân uống , thấy sức ăn, cô nhịn : "Chị khống chế một chút, nếu đến lúc sinh, cục cưng quá lớn, dễ sinh." Khi đó, khó khăn vẫn là đang mang thai.

Người chịu khổ cũng là mang thai.

Miệng Tống Ngọc Thư vẫn hoạt động: "Không , chị dừng , chị cảm thấy đói nhanh, trong dày gì, lập tức trống , dịch chua , còn cực kỳ khó chịu, vẫn nôn."

Nói đến đây, cô ăn một khối bánh đào, lúc mới cảm thấy trong dày định hơn chút, ngay cả axit dày cũng cái gì đó tiêu hóa.

"Như chị mới thể thoải mái một chút."

Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Vậy cũng khống chế , nếu về , nhỡ cục cưng nặng đến tám cân mười cân, chị nghĩ lúc sinh nguy hiểm ?"

, Tống Ngọc Thư cũng dám ăn nữa, tay cầm lấy bánh đào, thả trở về, cô do dự : "Không nghiêm trọng như chứ?"

Thẩm Mỹ Vân sắc mặt nghiêm túc : "Có, trừ phi ngay từ đầu chị quyết định mổ đẻ, rạch một đường d.a.o ở bụng, nếu , chị vẫn nên thành thật thật khống chế miệng , đừng ăn quá nhiều, đến lúc đó dễ sinh."

Hơn nữa còn một điểm cô , Tống Ngọc Thư năm nay ba mươi tám, ở đời xem như là sản phụ cao tuổi, vốn là nguy hiểm nhiều hơn khác.

Tống Ngọc Thư Thẩm Mỹ Vân dọa, bánh đào trong tay trong nháy mắt bộ bỏ trở về.

"Chị nhịn một chút."

Tiếp theo, cô đau khổ: "Chị nhịn , Mỹ Vân, em lúc chị đói bụng khó chịu cỡ nào , gãi tim gãi phổi, hơn nữa còn nôn. Nôn nôn , nôn đều là nước chua, nôn hận thể nôn hết lục phủ ngũ tạng ."

Thẩm Mỹ Vân nghĩ nghĩ: "Vậy chị về Bắc Kinh dưỡng thai , bất kể là chị em, họ đều thể chăm sóc chị, hơn nữa bệnh viện ở Bắc Kinh cũng , như bảo hiểm một chút."

Sinh con đối với phụ nữ mà , là dạo một qua quỷ môn quan, trong phạm vi điều kiện cho phép, nên điều nhất.

Tống Ngọc Thư chút do dự: "Nếu chị trở về, Trần Viễn sẽ ở Mạc Hà." Cô tách khỏi Trần Viễn lắm, nhất là khi mang thai, cô cũng , yếu ớt hơn mấy trăm .

Không thấy Trần Viễn .

Nhìn thấy Trần Viễn, càng .

Loại cảm xúc đối với Tống Ngọc Thư mà , là xa lạ.

Chuyện , Thẩm Mỹ Vân cũng .

Cũng may lúc Trần Viễn , huấn luyện xong trở về, thời tiết lạnh, mồ hôi trong suốt đầu cuồn cuộn rơi xuống.

"Theo lời Mỹ Vân , em về Bắc Kinh , nghỉ phép về với em."

Anh cũng quả thật yên lòng, ngày thường lúc huấn luyện, hoặc là lúc nhiệm vụ, trong nhà chỉ một Tống Ngọc Thư, Trần Viễn hiện tại đều nhớ rõ lúc vợ của chính trị viên Ôn là Triệu Ngọc Lan, xảy chuyện gì khi sinh.

Sau khi cửa mở , Triệu Ngọc Lan ưỡn bụng ngã trong vũng máu, đó gần như là bóng ma của tất cả đàn ông ở đây.

Của chính trị viên Ôn.

Của Quý Trường Tranh.

Cũng là của Trần Viễn.

Cho nên, khi Thẩm Mỹ Vân đề nghị Tống Ngọc Thư về Bắc Kinh, điều gần như lập tức giải quyết nan đề lớn nhất trong lòng Trần Viễn.

Anh sợ.

Anh sợ lúc ở nhà, Tống Ngọc Thư một ở nhà gặp chuyện may, đến lúc đó kêu trời đáp, kêu đất linh.

Tống Ngọc Thư thấy Trần Viễn và Thẩm Mỹ Vân đều như , nước mắt cô lập tức rơi xuống: "Trần Viễn, ở với em ?"

Trước khi Tống Ngọc Thư mang thai là nhiệt huyết giỏi giang bao nhiêu, khi mang thai, cảm xúc mẫn cảm đến một giây còn đang , một giây nước mắt lập tức chảy .

Thẩm Mỹ Vân thấy một màn như , nhất thời bất đắc dĩ, cô lặng lẽ lui ngoài.

, Trần Viễn thở phào nhẹ nhõm, ôm bả vai Tống Ngọc Thư, giọng dịu dàng: "Sao thể? Em về Bắc Kinh em, còn ba em, em bọn họ chăm sóc, huống chi, dượng còn là bác sĩ, ít nhiều em cũng yên tâm một chút, hơn nữa em trở về cũng thể ăn quen." Tống Ngọc Thư là cô gái Bắc Kinh chính cống, từ nhỏ đến lớn cô đều ăn đồ ăn Bắc Kinh.

Sau khi đến Mạc Hà, một thời gian dài cô điều tiết ẩm thực bên .

"Hơn nữa, khi em trở về, mỗi tuần nghỉ phép cũng thể trở về thăm em, đến lúc đó chúng cũng thể đoàn tụ một nhà."

Trần Viễn là một lạnh lùng cứng rắn, lúc thật sự lôi hết thảy dịu dàng trong tâm khảm chuyện với cô .

Từng chút từng chút tách vò nát, với Tống Ngọc Thư, điều cũng cho tâm trạng của Tống Ngọc Thư an ủi, cô nức nở, hốc mắt hồng hồng: "Anh sẽ trở về thăm em?"

"Tất nhiên. Em là vợ , trở về thăm em, trở về thăm ai?" Trần Viễn lau nước mắt cho cô , ngón tay của mang theo vết chai thật dày, lúc lau ở khóe mắt chút châm chích, nhưng Tống Ngọc Thư quen .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-864.html.]

Đây mới là Trần Viễn.

Là Trần Viễn mà cô quen thuộc.

"Vậy , em lời , tiên cùng Mỹ Vân về Bắc Kinh."

Trần Viễn đáp một tiếng, thấp giọng : "Anh đưa em về, chờ thấy em về đến nhà, sẽ đến trú đội."

Giọng đều thấp hơn tám độ.

Tống Ngọc Thư lúc mới nín : "Trần Viễn, em phát hiện vẫn thích em như ?"

Trần Viễn chút ngượng ngùng, thích đối với loại như biểu lộ quá mức rõ ràng, tuy rằng gì, ôm chặt Tống Ngọc Thư, giọng nặng nề: "Em là vợ , là bên cả đời, em khỏe , mới khỏe."

Chỉ khi sắp xếp thỏa đáng Tống Ngọc Thư, mới thể yên tâm phấn đấu ở phía .

Câu nào cũng thích, nhưng câu nào cũng là thích.

Điều cho tâm trạng Tống Ngọc Thư cũng lên theo, tâm trạng phụ nữ thai giống như biểu đồ mưa nắng, một lúc mưa, một lúc trong, chỉ cần yêu thương, nhanh thể cơn mưa trời trong.

Sau khi xác định theo Thẩm Mỹ Vân cùng về nhà, Tống Ngọc Thư lập tức cùng Trần Viễn thu dọn đồ đạc.

Thẩm Mỹ Vân tin tức, thừa dịp còn thời gian, đến công ty cung cấp mua chút đồ, mang tới cửa thăm cả nhà Triệu Xuân Lan.

Lúc cô đến, Triệu Xuân Lan cũng đang đóng gói đồ đạc, hành lý lớn trong nhà, từng kiện từng kiện dùng chăn lớn niêm phong .

Bởi vì di chuyển qua , cho nên ngay cả cửa sân cũng đóng , Thẩm Mỹ Vân tới lập tức thấy một màn như , cô chút bất ngờ: "Chị Xuân Lan, nhanh như chị lập tức chuẩn rời ?"

Triệu Xuân Lan thấy Thẩm Mỹ Vân tới, cô nhất thời vỗ vỗ tay bẩn lên tạp đề, đón cô: "Chuẩn thôi, nếu gì bất ngờ xảy , năm sẽ , cũng bao lâu nữa."

lão Chu nhà bọn họ, nhất định sẽ trong danh sách cắt giảm biên chế.

Thẩm Mỹ Vân qua tầng tầng hành lý: "Vậy cũng quá sớm, cách lễ mừng năm mới còn một hai tháng"

Triệu Xuân Lan chỉ món đồ lớn: "Những thứ thường ngày dùng nhiều, thu dọn cũng ."

Thẩm Mỹ Vân đến, cô cũng thu dọn nữa, đến nhà chính lấy bình nước ấm màu xanh lá cây , rót cho cô một ly nước nóng.

Thẩm Mỹ Vân tiếp nhận: "Được , chị cần bận rộn nữa, em tới thăm hai thôi."

lâu tới nhà Triệu Xuân Lan, nhớ lúc mới theo quân nhập ngũ, Triệu Xuân Lan xem như là đầu tiên bày tỏ thiện ý với cô.

Và cũng là bạn đầu tiên mà cô .

Triệu Xuân Lan cũng cô, ngừng nhà tìm đồ ăn, một đĩa nấm nương, một đĩa lê đông lạnh, phàm là trong nhà đồ vật, hận thể đều lấy cho Thẩm Mỹ Vân nếm thử mới .

"Em lâu tới, ăn nhiều một chút, loại đồ ăn đều là độc hữu của Mạc Hà, chờ rời khỏi Mạc Hà, sợ là ăn cũng ăn ."

Cảm nhận nhiệt tình của Triệu Xuân Lan, Thẩm Mỹ Vân trong lòng rốt cuộc thỏa đáng: "Chị dâu, chị đúng, khỏi Mạc Hà thật dễ dàng ăn nấm nương."

Nấm nương vàng vàng, tròn trịa, to bằng ngón cái, chua chua ngọt ngọt, là kích thích vị giác.

" ."

Triệu Xuân Lan chút thương cảm: "Chờ , sẽ ăn nữa."

Thấy tâm trạng cô sa sút, Thẩm Mỹ Vân bóc một quả nấm nương đưa cho cô : "Yên tâm , chờ tương lai các chị Bằng Thành, bên hoa quả ăn hết."

Triệu Xuân Lan kinh ngạc: "Bên nhiều hoa quả?"

Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Chuối, hồng bì, vải, xoài, ổi, cái gì cần đều . Mỗi địa phương đều đặc sắc riêng, điểm chị dâu cần lo lắng."

Có lời của cô, Triệu Xuân Lan lúc mới yên tâm: "Mỹ Vân, em hiểu thật nhiều."

Thẩm Mỹ Vân : "Đây là em hiểu nhiều, chỉ là chạy nhiều nơi, những thứ tự nhiên sẽ ."

lướt qua: "Sao thấy Nhị Nhạc?"

Nhắc tới Nhị Nhạc, Triệu Xuân Lan lập tức rầu rĩ: "Đứa nhỏ còn đang học ở trường, chị cũng rõ, Đại Nhạc nhà chị từ nhỏ đến lớn bao giờ chị phát sầu vì học tập, Nhị Nhạc tương phản, đánh cũng đánh nhưng tới trường học, chỉ học một năm lớp sáu lưu ban. Chị bảo giáo viên mỗi ngày dạy nó nhiều hơn, bố trí bài tập nhiều hơn, ép nó xong ở trường. Hôm nay Đại Nhạc ngoài học, chị và lão Chu cũng phụ đạo , chỉ thể tìm thầy phụ đạo."

Thẩm Mỹ Vân chút kinh ngạc: "Hai đứa nhỏ tính cách giống , Nhị Nhạc nếu thật sự là học nổi, chị ngược bằng để cho nó học kỹ thuật. Không đứa trẻ nào cũng giỏi học tập."

"Kỹ thuật?"

Triệu Xuân Lan nhất thời tò mò: "Học kỹ thuật gì?"

ngược cho tới bây giờ từng nghĩ tới phương diện .

Thẩm Mỹ Vân: "Con trai, thể học môn kỹ thuật, đơn giản chính là mấy cái , công việc kiếm tiền nhiều nhất hiện tại chính là lái xe, tài xế xe tải, cả đời cơ bản ấm no là đủ, một đầu bếp cũng , chị xem cắt giảm biên chế như , vị trí sở trưởng bất động như núi. Hơn nữa còn ..."

đến một nửa kẹt cứng: "Quên , nhớ , chờ em nhớ tới sẽ với chị, chị chủ yếu vẫn xem Nhị Nhạc thích cái gì, chị căn cứ hứng thú của nó, cho nó học kỹ thuật liên quan."

Nhị Nhạc đúng lúc tan học, hiện tại cầm đầu ở đây, nhất là Miên Miên ở đây, đại ca Chu Thanh Tùng cũng thi ngoài, quả thực chính là nọi một cõi.

Được lợi từ miệng ngọt, đầu óc linh hoạt, bọn nhỏ ở đây về cơ bản đều theo .

Nhị Nhạc mười ba tuổi, cái đầu mạnh mẽ nhảy dựng lên, gầy gò cao ngất, ngũ quan tuấn tú, trong miệng ngậm một cây cỏ lau, cặp sách xiêu xiêu vẹo vẹo khoác lên vai.

Đi bộ cũng là cà lơ phất phơ.

Triệu Xuân Lan thấy một màn như , lập tức tức chết: "Có thể đeo cặp sách cho đàng hoàng ? Có thể bộ đàng hoàng ? Có thể mặc quần áo đàng hoàng ?"

lên vỗ một cái tát vai Nhị Nhạc.

Nhị Nhạc theo bản năng cãi Triệu Xuân Lan chỉ là mới mở miệng, lập tức thấy Thẩm Mỹ Vân cách đó xa.

Nhị Nhạc ngây , tất cả những lời cứng đầu, đều nuốt trở .

"Dì Thẩm?"

Cậu lẩm bẩm .

Cả giống như hóa đá, cứng ngắc tại chỗ.

Thẩm Mỹ Vân mỉm : "Nhị Nhạc, cháu cao lên ."

, Nhị Nhạc nhất thời đỏ mặt, chạy chậm đến chỗ Thẩm Mỹ Vân: "Dì Thẩm, chị Miên Miên ?"

Cậu lâu thật lâu gặp chị Miên Miên, ký ức hồi nhỏ cũng chậm rãi bắt đầu biến mất.

mấy chữ chị Miên Miên, quả thật bất luận như thế nào cũng thể quên.

"Chị Miên Miên của cháu ở Bắc Kinh chuẩn thi đại học, về."

Nghe như thế, Nhị Nhạc bày vẻ mặt thất vọng, tiếp theo, mới phản ứng : "Chị Miên Miên thi đại học?"

" , kỳ thi tháng sáu sang năm cũng chỉ còn nửa năm nữa thôi."

Nhị Nhạc: "Vậy chị ghi danh trường nào?"

Vẫn là Thanh Đại ?

Cậu hỏi, dám hỏi.

Thẩm Mỹ Vân: "Vẫn là Thanh Đại, nó từ nhỏ đến lớn mơ ước vẫn luôn học ở trường ."

Nghe như thế, Nhị Nhạc nhất thời trầm mặc xuống, cả đều ỉu xìu, phát hiện chung quanh ưu tú hơn .

Chỉ kém cỏi nhất, học tập , việc cũng , giống như ngoại trừ một cái miệng tương đối lợi hại một chút, dùng cũng một chút tác dụng.

Giờ khắc , Nhị Nhạc tang thương đến mức chịu nổi.

Thẩm Mỹ Vân như là cái gì, cô đưa tay xoa xoa đầu Nhị Lạc: "Cháu còn nhỏ, mới học lớp sáu, hết thảy đều tới kịp. Chỉ là Nhị Nhạc, cháu nắm chắc cơ hội. Chờ đến khi trong nhà gia thuộc viện nữa, cháu sẽ cơ hội học ở trường học như ."

Không giáo viên của mỗi trường đều nguyện ý khi tan học, dạy thêm một cho học sinh, điều cần thời gian và tinh lực.

Nhị Nhạc mờ mịt: "Không ở trong gia thuộc viện nữa?" Cậu theo bản năng Triệu Xuân Lan.

Triệu Xuân Lan đáp một tiếng: "Ba con trong danh sách cắt giảm biên chế, chờ bên chính thức thông báo, nhà chúng sẽ rời khỏi gia thuộc viện."

dứt lời, Nhị Nhạc nhất thời trầm mặc, bao giờ nghĩ tới sẽ rời khỏi gia thuộc viện, đây là nơi vẫn lớn lên.

"Không ?"

Cậu từ bỏ ý định hỏi một câu.

"Không ."

Triệu Xuân Lan trả lời chắc như đinh đóng cột: "Hoa trăm ngày hồng, ba con lớn tuổi, đương nhiên thể ở đội."

Giọng cô trịnh trọng: "Nhị Nhạc, con nghĩ đến tương lai của . Đứa nhỏ mười ba tuổi còn nhỏ nữa, nên mỗi ngày trêu mèo trêu chó, chơi đùa khắp nơi như ."

Nhị Nhạc cúi đầu lên tiếng, tự đeo cặp sách, đầu nhà đóng cửa .

Cô lập thế giới bên ngoài.

Thấy một màn như , Triệu Xuân Lan thở dài: "Con trai chính là cứng đầu như , đánh , còn một phản nghịch. chị hiểu, tại Đại Nhạc nhà chị năm đó như , là một con mọt sách, bao giờ để cho bọn chị quan tâm."

Nhị Nhạc phản nghịch hết phần khác.

Tính cách hai đứa nhỏ giống .

Thẩm Mỹ Vân ngược chút tò mò Chu Thanh Tùng hiện tại đang gì, dù đối phương chính là nam chính trong câu chuyện .

"Đại Nhạc nhà chị thế nào ?"

Nhắc tới con trai lớn, mặt Triệu Xuân Lan thêm chút kiêu ngạo: "Nó thi đậu đại học Yên, năm nay đang học năm hai"

Năm đó, Đại Nhạc chính duy nhất đỗ đại học ở thành phố Mạc Hà, thậm chí là bộ tỉnh Hắc.

Thẩm Mỹ Vân cực kỳ kinh ngạc: "Thằng bé thi đậu trường ở Bắc Kinh?" Cô một chút tin tức cũng .

" ."

Nhắc tới chuyện , Triệu Xuân Lan cũng chút buồn bực: "Đại Nhạc chị cần với các em, miễn cho phiền các em."

Lúc Chu Thanh Tùng Bắc Kinh đưa tin học, cô còn định liên lạc với Mỹ Vân , xem bên Bắc Kinh quen , thể chăm sóc Đại Nhạc.

Kết quả, Đại Nhạc từ chối, cần thiết, nếu hiện tại đều tách , nhân tình dùng một mỏng một , còn bằng dùng.

, trường học báo cáo, một cũng .

Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Bọn nhỏ trưởng thành sẽ chủ kiến của ."

Thật , chính cô cũng , so với đứa nhỏ Đại Nhạc , cô thích Nhị Nhạc hơn, thật sự là trong quyển sách , Miên Miên cuối cùng bởi vì Chu Thanh Tùng mà chết.

Ít nhiều vẫn dính chút quan hệ.

Cho nên, tâm trạng của cô đối với Chu Thanh Tùng, thật phức tạp.

Triệu Xuân Lan ngược tâm trạng của Thẩm Mỹ Vân, cô : "Quả thật chủ kiến của , cũng chê ba phiền. Lúc Đại Nhạc đến trường báo danh, còn cho chị và ba nó tiễn nó."

Rốt cuộc cô vẫn mất mát, nhưng nghĩ , đứa nhỏ lớn, thể độc lập bay ngoài, tự nhiên giống khi còn bé.

"Mỹ Vân."

Triệu Xuân Lan kéo tay Thẩm Mỹ Vân: "Tương lai nếu em trở Bắc Kinh, rảnh giúp chị thăm đứa nhỏ Đại Nhạc , nó từ khi học, hai năm cũng trở ."

Nói đến đây, cô vẫn quên nhà, tìm mười ngàn đồng: "Em giúp chị đưa tiền cho nó, với nó, nếu đủ tiền, hãy gọi điện thoại về nhà, và ba sẽ gửi lên cho nó."

Đáng thương cho tấm lòng ba trong thiên hạ.

Thẩm Mỹ Vân tiền , cô thở dài, rốt cuộc vẫn từ choiis.

"Thằng bé học ở đại học Yên học chuyên ngành gì?"

Chỉ một cái tên, cũng dễ tìm , dù , sinh viên trong trường thật sự là quá nhiều.

"Nói là cái gì kiến trúc chuyên nghiệp. Em cũng nó, mỗi ngày thích sách, vẽ vẽ, chuyên ngành cũng là chính nó chọn."

Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng: "Được, em , chờ em tìm nó, đến lúc đó sẽ gọi cho chị, thế nhưng -"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đến lúc đó, các chị còn ở gia thuộc viện ?"

Triệu Xuân Lan: "Em yên tâm , ít nhất bọn chị qua hết năm mới thể rời , hơn nữa, chị còn điện thoại nhà em, nếu bọn chị rời , đến lúc đó chị sẽ gọi điện thoại cho nhà em , để phương thức liên lạc."

"Như cũng ."

Sau khi giải thích xong tất cả, Thẩm Mỹ Vân ngỏ lời tạm biệt.

Triệu Xuân Lan tiễn cô, vẻ mặt cô nỡ: "Cũng chúng còn cơ hội gặp mặt ."

Nếu nhà bọn họ Bằng Thành, là cách xa ngàn dặm cùng Thẩm Mỹ Vân, đến lúc đó cô tới Mạc Hà, cũng gặp bọn họ.

, nhà trống.

Thẩm Mỹ Vân: "Yên tâm, em công việc ở Dương Thành, khi nào em Dương Thành sẽ lập tức Bằng Thành thăm các chị, thế nhưng chị dâu nhớ để địa chỉ cho em , em dễ tìm các chị."

Triệu Xuân Lan lời , nhất thời nở nụ : "Được!"

Sau khi Thẩm Mỹ Vân rời khỏi nhà.

Loading...