Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 877

Cập nhật lúc: 2024-10-28 04:54:59
Lượt xem: 192

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quý Trường Tranh hít sâu, l.i.ế.m liếm môi : "Em sợ buổi tối ?"

Thẩm Mỹ Vân gắp hải sâm cho : "Đây là em , là chính ."

Quý Trường Tranh : "Xem buổi tối việc đúng chỗ."

Phải tăng ca.

Thẩm Mỹ Vân: "..."

như Quý Trường Tranh , bữa hải sâm mỡ hành , ngày ngày tối đều tăng ca.

Cứ như hồ nháo nửa tháng, mãi cho đến khi Thẩm Mỹ Vân đến kỳ kinh nguyệt, hai xem như an phận.

Đến ngày hai mươi sáu tháng chạp, Quý Trường Tranh lập tức bắt đầu nghỉ đông, mua vé xe cùng Thẩm Mỹ Vân về nhà ăn tết.

Đi đường một ngày một đêm, hai mươi bảy tháng chạp mới về đến nhà, tiên theo Quý Trường Tranh trở về nhà họ Quý một chuyến.

Sau khi đặt hành lý xuống, Thẩm Mỹ Vân và bà Quý lải nhải một lúc, mắt thấy nhà họ Quý nhiều lên, đến lễ mừng năm mới, con cái nhà họ Quý cơ bản đều trở .

Người nhà bọn họ nhiều, bốn đứa con trai, còn con dâu, cháu trai một đống .

Thẩm Mỹ Vân an tĩnh , tại chạy đến sát vách nhà họ Tống chị dâu Tống Ngọc Thư, vấn đề gì lớn, lập tức chính vụng trộm trở về nhà đẻ.

Ngay trong phòng ngủ để cho Quý Trường Tranh một tờ giấy, nơi .

May mà nhà họ Thẩm và nhà họ Quý cách xa, cô cũng xe, chỉ mang một đôi giày da nhỏ, giẫm ở trong tuyết trắng bóng, giẫm kẽo kẹt kẽo kẹt, cô cảm thấy trong lòng kiên định.

Đây là nơi cô sinh và nuôi dưỡng.

Lúc ngang qua hàng rào lớn, bên đường bán khoai lang nướng, Thẩm Mỹ Vân thuận tay mua hai cái, một cái nhét trong túi, một cái cầm trong tay.

Một đường chạy chậm về đến nhà.

Lúc cô trở về là giữa buổi chiều, trong nhà cũng chỉ một Trần Thu Hà, bà là giảng viên đại học, cho nên thời gian nghỉ cũng sớm.

Thẩm Hoài Sơn kiên trì việc ở bệnh viện, hôm nay Trần Hà Đường cũng bận rộn.

Miên Miên học thêm ở trường.

"Mẹ!"

Một tiếng của Thẩm Mỹ Vân khiến Trần Thu Hà kinh ngạc, bà ở nhà quét dọn vệ sinh, buông chổi lông gà trong tay xuống, trực tiếp chạy như bay .

"Mỹ Vân? Con trở ?"

Kinh ngạc thôi.

Lôi kéo tay Thẩm Mỹ Vân lên xuống: "Con trở về lúc nào ? Sao con với nhà , để đón con."

Thẩm Mỹ Vân: "Mười một giờ sáng mới đến, tiên con cùng Quý Trường Tranh trở về nhà họ Quý một chuyến, ăn một bữa cơm, buổi chiều con một trở về."

Trần Thu Hà dẫn cô nhà: "Mẹ còn tưởng năm nay hai đứa về đón năm mới."

Thẩm Mỹ Vân: "Sao thể?"

: "Nhà con ở Bắc Kinh." Ngày thường cho dù bận rộn, ngày lễ ngày tết vẫn về.

Sau khi Trần Thu Hà nhà, cầm đồ tết hôm qua mới đặt mua, một túi hạt dưa, một túi kẹo lạc.

"Ăn một chút?"

Ngược một loại hận thể lấy hết đồ ăn ngon trong nhà cho con gái.

Thẩm Mỹ Vân cũng mất hứng, nắm lấy tay: "Miên Miên còn nghỉ?"

"Chưa ."

Trần Thu Hà thấy cô chịu ăn, pha sữa yến mạch cho cô: "Trường học bọn họ , khóa bọn họ còn mấy tháng nữa là thi nghiệp trung học, thể lãng phí tất cả thời gian, thấy bảng thông báo của trường học đến hai mươi chín tháng chạp. Nghỉ ba ngày ba mươi và mùng một mùng hai, mùng bốn sẽ khai giảng. Nếu thì thế nào, những đứa trẻ sắp thi đại học vất vả lắm, ngày nghỉ, sớm muộn, chăng chỉ vùi đầu khổ học."

Thẩm Mỹ Vân thở dài, lúc mới lấy khoai lang nướng còn nóng từ trong túi .

"Con mua hai củ, nếu con bé tan học, chỉ hai chúng ăn thôi, đừng để nó lạnh ."

Trần Thu Hà thấy tờ báo cũ bọc khoai lang nướng: "Mua ở hàng rào lớn?"

Thẩm Mỹ Vân: "."

"Khoai lang nướng nhà bọn họ cũng ngon." Trần Thu Hà đưa cho cô một ly sữa yến mạch pha xong: " Uống chút cho ấm ."

Bên ngoài tuy rằng tuyết rơi, nhưng tuyết rơi lúc còn tan, lạnh.

Thẩm Mỹ Vân cũng khách sáo với , cầm ly thủy tinh, uống từng ngụm nhỏ xoa: "Trong nhà đều khỏe chứ?"

Trần Thu Hà: "Vẫn ."

Bà cũng xuống theo, cằm nhọn của con gái: "Mẹ thấy con gầy ít."

Thẩm Mỹ Vân uống một ngụm sữa yến mạch, vị ngọt ngào quanh quẩn trong khoang miệng, cô thỏa mãn híp mắt: "Cuối năm, ăn nhiều, chị dâu con bên mang thai, cho nên công việc đều rơi em. Con từ Dương Thành bàn sổ sách đến Bằng Thành, từ Bằng Thành bàn đến Mạc Hà, Bắc Kinh còn hai nơi chốt sổ." Một là chợ Tây Đan, còn một là quán ăn nhà họ Lỗ.

Chờ hai nơi đều bàn xong, cô lúc mới xem như thoải mái hẳn lên.

"Tiền kiếm hết thật? Vẫn là cơ thể quan trọng hơn."

Thẩm Mỹ Vân gật đầu như gà mổ thóc, tựa vai Trần Thu Hà: "Con , nhưng , bây giờ buôn bán, kiếm tiền cũng đơn giản như uống nước lạnh , mặc kệ khi khai trương cái gì, tiền đều là ùn ùn kéo đến."

Lời , Trần Thu Hà kinh ngạc, bà cúi đầu con gái : "Thật sự đơn giản như ?"

Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, thì thầm với cô: "Mẹ năm ngoái con kiếm bao nhiêu ?"

"Bao nhiêu?"

Trần Thu Hà cũng tò mò, con gái nhà cần bát sắt, nhất định ngoài một , rốt cuộc thể kiếm bao nhiêu tiền, mới thể khiến cô chút do dự buông tha bát sắt.

Thẩm Mỹ Vân giơ tay giơ ba ngón tay.

"Ba ngàn?"

Đây là con mà Trần Thu Hà thể nghĩ là tồi.

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu, ba ngón tay lắc lư.

"Chẳng lẽ là ba vạn?"

Trần Thu Hà kinh ngạc .

Thẩm Mỹ Vân vẫn lắc đầu: "Mẹ, suy nghĩ lớn chút ?"

"Ba trăm vạn?!"

Trần Thu Hà chính là phát huy trí tưởng tượng lớn nhất, báo một con .

Thẩm Mỹ Vân gật gật đầu: ", chính là ba trăm vạn."

, Trần Thu Hà cả đều cứng đờ: "Con gạt chứ?"

ba trăm vạn chỉ là thuận miệng , nghĩ tới đây sẽ là sự thật.

Thẩm Mỹ Vân: "Đương nhiên là lừa ." Tính đến bây giờ, cô tính toán sổ sách lợi nhuận hơn hai triệu, nhưng đừng quên, cô còn tính toán sổ sách quần áo ở chợ lớn Tây Đan, cửa hàng là cửa hàng mở sớm nhất, nước chảy của nó kiểm kê tuyệt đối là hù c.h.ế.t .

Còn quán ăn nhà họ Lỗ cũng , văn hóa thức ăn nhanh trực tiếp phá vỡ truyền thống, dẫn tới một trận trào lưu.

Mỗi ngày đến xếp hàng ăn thức ăn nhanh nối lập tức dứt.

Trần Thu Hà lẩm bẩm: "Ba triệu, đây chính là ba triệu." Đây là tiền mà bà dám nghĩ tới.

, tiền lương một tháng của bà bây giờ là một trăm mười sáu đồng, ở Bắc Kinh mà , xem như tiền lương cao, nhưng con gái , một năm cô kiếm ba triệu.

Đây là tiền cả đời , kiếp , kiếp , bà đều kiếm .

Thẩm Mỹ Vân đùi Trần Thu Hà: " , , hơn nữa sẽ càng ngày càng nhiều. Năm nay con chỉ mới bắt đầu."

Chờ khi tất cả đều quỹ đạo, sinh ý cũng sẽ càng ngày càng .

Trần Thu Hà: "Khó trách con từ chức. Khó trách, giáo viên trường cũng vài từ chức xuống biển. Thì xuống biển dễ kiếm tiền như ."

Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng: "Chỉ cần thể buông bỏ mặt mũi, cho dù ngoài bày hàng kiếm tiền, cũng sẽ nhiều hơn . Hiện tại thuộc về kế hoạch kinh tế mới buông lỏng, sức mua của đè nén nhiều năm, giống như phun giếng bộc phát ."

Trần Thu Hà , chần chừ: "Vậy con xem nên từ chức ?"

Lời , Thẩm Mỹ Vân đột nhiên dậy, cô nên nên : "Mẹ, đang suy nghĩ cái gì ? Bây giờ giáo viên ? Huống chi, nhà chúng con kiếm tiền là đủ ."

Xuống biển buôn bán tuy rằng kiếm tiền dễ, nhưng vất vả cũng là thật vất vả. Thẩm Mỹ Vân để chịu khổ, cô lập tức để cho nhân chịu cùng.

Người bao gồm Trần Thu Hà, cùng với Miên Miên.

Thẩm Mỹ Vân một cô, kiếm tiền cả đời đều kiếm đủ, trong nhà thể thoải mái một chút.

Kiếp , cô mỗi thấy những đứa nhỏ hào môn khi sinh , lập tức 100 triệu nguyên quỹ kế thừa, sinh chính là tỷ phú, cô luôn cực kỳ hâm mộ.

Cả đời , nhưng cô hy vọng con cô, cha thể hưởng thụ .

Vì mục tiêu nhỏ , chậm rãi cố gắng .

*

Hơn năm giờ chiều, Trần Thu Hà bắt đầu nấu cơm, Miên Miên sáu giờ chiều tan học trở về ăn cơm tối, sáu giờ rưỡi trở về phòng học tự học buổi tối.

Cô bé chỉ nửa giờ ăn cơm, đó, Trần Thu Hà bắt đầu chuẩn các loại.

Thẩm Mỹ Vân trở , cô lập tức tiếp nhận công việc . Hiện tại trời lạnh, cô dùng d.a.o găm bào ngư khô gửi về lúc , cùng với tôm, nấu một nồi cháo hải sản.

Lại trong nhà khoai tây, khoai tây cắt thành bánh khoai tây, đổ trong chảo dầu, một chiên mười mấy cái bánh khoai tây, lúc mới xem như ngừng .

Bởi vì Miên Miên còn trở về, sợ xong nguội, lập tức trực tiếp đặt ở đáy nồi bên trong nóng, đồng thời, còn quên mở bếp tổ ong than đá đến nhiệt độ nhỏ nhất, miễn cho bánh khoai tây cháy.

Nghĩ đồ ăn, lập tức đồ ăn trong nhà, mùa đông phương Bắc thật sự rau xanh gì, cơ bản đều là củ cải và cải trắng.

Thẩm Mỹ Vân xào một củ cải sợi, xào một củ cải trắng vị chua cay, còn nổi nồi. Bên ngoài cửa lập tức truyền đến một trận âm thanh: "Bà ơi, chúng buổi tối ăn cái gì ạ?"

Người trả lời là Thẩm Mỹ Vân.

"Ăn cháo hải sản và bánh khoai tây."

Cô còn dứt lời, Miên Miên lập tức kích động như một trận gió chạy : "Mẹ, trở ?"

Cô bé chạy bếp và thấy Thẩm Mỹ Vân đang nấu ăn trong bếp.

Thẩm Mỹ Vân đầu cô bé, : "Trở về xem Miên Miên nhà chúng quên ?"

Miên Miên mím môi , giống như một đóa hoa: "Sao con quên chứ?"

Cô bé từ lưng ôm eo Thẩm Mỹ Vân, nũng: "Con thích nhất chính là ." Bây giờ cô bé lớn , giống như khi còn bé, nhất định ngủ cùng .

mà, mỗi trở về đều ở nhà, rốt cuộc thất vọng.

Thẩm Mỹ Vân mà trong lòng mềm nhũn: "Mẹ cũng thích con nhất."

Từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ cô cũng keo kiệt biểu đạt yêu thích Miên Miên.

Trần Thu Hà thấy hai con thiết, nhịn : "Được , ăn cơm thôi. Bà bưng cháo hải sản , Miên Miên cháu lấy bát. Mỹ Vân, con xào cải trắng bưng đây. Chúng đợi ba và con nữa, buổi tối bọn họ khi nào thì trở về."

Thẩm Mỹ Vân lên tiếng, múc rau cải chua cay lên, thuận thế bưng lên bàn bên ngoài.

Trần Thu Hà và Miên Miên múc cháo xong, vặn ba bát.

Thẩm Mỹ Vân: "Nếm thử cháo hải sản thế nào? Đều là nấu bằng hải sản khô, nếu cơ hội, dẫn hai nếm thử cháo hải sản tươi, ngay cả gạo cũng ngọt. Đó mới gọi là ngon."

Miên Miên vù vù uống một ngụm lớn, nóng đến mức cô bé hít thẳng: "Ăn ngon ăn ngon."

"Đã lâu ..." Ăn cháo hải sản, lời một nửa, mới kịp phản ứng giống như thể như .

Trần Thu Hà , hỏi một câu: "Đã lâu gì?"

Miên Miên cắn đũa, đang lúc nên như thế nào.

Thẩm Mỹ Vân thuận thế hòa giải giúp cô bé: "Đã lâu ăn cơm nhỉ?"

Miên Miên gật đầu như gà mổ thóc: "Vâng ."

Thẩm Mỹ Vân gặp cho cô bé một cái bánh khoai tây sợi: "Vậy con ăn nhiều một chút"

Miên Miên : "Con ăn một chén cháo, ăn hai cái bánh khoai tây, con đói quá."

Thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, đang ở giai đoạn phát dục, cho nên cũng dễ dàng đói nhanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-877.html.]

Thẩm Mỹ Vân: "Đói bụng thì ăn nhiều một chút."

Từ trong nồi đất chọn hai miếng bào ngư, bào ngư hầm cách thủy, hút đầy dầu gạo, hiện ánh sáng, chỉ thèm ăn.

"Ăn bào ngư khô ngon ?"

Cô gắp cho Miên Miên và Trần Thu Hà một miếng.

Hai đương nhiên khách sáo, chỉ là, Trần Thu Hà cũng nhịn dùng thìa vớt trong nồi đất: "Con cũng ăn ."

Bà cũng gắp bào ngư cho con gái .

Thấy một màn như , Thẩm Mỹ Vân dở dở : "Mẹ, lúc con ở phía Nam, thường xuyên ăn những thứ , cần gắp riêng cho con.

Sợ Trần Thu Hà tin, cô lập tức bổ sung: "Con mở một quầy thức ăn nhanh, mỗi buổi sáng đều bến tàu nhập hải sản, loại bào ngư tươi ngon đắt hơn thịt một chút, một miếng hoặc là một đồng hai cân, một cân lớn năm sáu con, nhỏ hơn mười con, đều ăn đủ no. Sau đó mỗi ván hải sản sạp, đều là chúng con tự ăn no , đó mới mắt bán."

Đây là lời thật, bọn họ cho tới bây giờ đều là quản no bụng của , đang ngoài buôn bán.

Trần Thu Hà , nhất thời hướng tới: "Vậy bến tàu nhiều hải sản ?"

Thẩm Mỹ Vân: "Có, đặc biệt là buổi sáng, thuyền đánh cá từ biển trở về, từng giỏ từng giỏ hải sản từ thuyền đánh cá chuyển xuống, chúng con là khách bình thường đều là giờ chọn lựa. Rất rẻ và ngon."

Nhìn thấy Trần Thu Hà càng hứng thú, Thẩm Mỹ Vân lập tức : "Chờ nghỉ hè năm nay , kỳ thi nghiệp trung học Miên Miên kết thúc, vặn cũng nghỉ, hai cùng đến Dương Thành, hoặc là Bằng Thành, con dẫn hai dạo khắp nơi."

Trần Thu Hà do dự: "Có thể gây thêm phiền toái cho con ?" dù , con gái còn ăn.

Thẩm Mỹ Vân: "Sẽ , việc ăn bên quỹ đạo, sang năm con bận rộn như . Miên Miên ?"

Miên Miên đang ăn cũng bất chấp ngẩng đầu, cô nấu cơm thật sự là quá ngon, dừng .

Cháo hải sản ngon, bánh khoai tây giòn tan thơm ngon, ngay cả cải trắng chua cay, cũng ăn ngon.

Cô bé , miễn cưỡng ngẩng đầu: "Mẹ ở , con ở đó."

nếu là nghỉ hè, cô bé hạ quyết tâm theo .

Thẩm Mỹ Vân xoa xoa đầu cô bé: "Được."

Ăn một nửa, Miên Miên chuẩn rời , bên ngoài lập tức truyền đến tiếng gõ cửa.

Thẩm Mỹ Vân còn tưởng rằng là ba cô hoặc là Trần Hà Đường trở , cô lập tức qua mở cửa, chỉ là cửa mở, lúc thấy là Quý Trường Tranh .

Cô lập tức hổ: "Sao tới đây?"

Quý Trường Tranh vẻ mặt u oán: "Em về nhà cũng gọi ."

Nếu tìm cả nhà thấy cô, thấy tờ giấy, còn tưởng rằng Mỹ Vân cần nữa!

Thẩm Mỹ Vân dở dở : "Em gọi , là ở bên ba nhiều hơn."

Cũng thể Quý Trường Tranh trở về, cô ngay mặt ba chồng, gọi con trai , thật sự là tình lý một chút.

Quý Trường Tranh : "Ba đuổi cút , mất vợ, vô dụng."

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Được , nể tình Quý Trường Tranh đáng thương như , lúc cô mới nhẹ giọng : "Ăn cơm ?"

Quý Trường Tranh lắc đầu.

"Vậy đây cùng ăn một chút."

Tất nhiên, Quý Trường Tranh thuận lợi đăng đường nhập thất. Trong phòng, Miên Miên sắp ăn xong , cô bé cầm một cái bánh khoai tây, cầm trong tay định mang đến phòng học ăn.

Kết quả, lên thấy Quý Trường Tranh , cô bé nhất thời vui mừng : "Ba." nhanh chóng chạy tới nghênh đón.

Quý Trường Tranh đón lấy cô bé, xoa xoa đầu cô bé: "Trong thời gian khỏe ?

Anh cũng lâu gặp Miên Miên.

Miên Miên gật đầu: "Ngoại trừ bận rộn, thì bận rộn."

Thời gian mỗi ngày hận thể bộ đều chia cho học tập.

"Cũng cần quá vất vả, vẫn chú ý sức khoẻ."

Thật chính là, coi như là thành tích , gia đình như bọn họ cũng cần sợ.

Thế nhưng, nghĩ đến mấy đứa cháu trai nhà , thấp cao xong, rốt cuộc là lời .

Miên Miên đáp một tiếng, giơ cổ tay lên đồng hồ: "Ba, con tự học buổi tối, ba ở nhà chờ con, chín giờ rưỡi tối con tan học."

Cô bé là học sinh ngoại trú, học sinh ngoại trú thiếu một tiết, học sinh nội trú mười giờ hai mươi mới tan học.

Quý Trường Tranh đáp một tiếng, cùng Thẩm Mỹ Vân đưa cô bé ngoài, thấy bóng lưng Miên Miên biến mất, lúc mới .

Trần Thu Hà cầm bát đũa , Quý Trường Tranh ăn nhiều, cố ý lấy bát lớn trong nhà , múc đầy một bát cháo trong nồi cháo.

Cũng may Thẩm Mỹ Vân nhiều, ngay cả phần của Thẩm Hoài Sơn và Trần Hà Đường cũng , nếu sợ là đủ cho Quý Trường Tranh ăn.

Quý Trường Tranh thấy cháo hải sản, ánh mắt càng thêm u oán.

Hai bọn họ ở Cáp Nhĩ Tân lâu như , Mỹ Vân cũng từng qua cháo hải sản, về đến nhà lập tức đồ ăn ngon, còn gạt .

Rốt cuộc vợ chồng thật .

Thẩm Mỹ Vân giả vờ thấy: "Anh ăn , em cho mấy cái bánh khoai tây."

Với những chiếc bánh cô lúc , Miên Miên một ăn ba cái, cô ăn ba cái, Trần Thu Hà ăn hai cái, cũng còn bao nhiêu.

"Không cần, ăn những thứ ."

Quý Trường Tranh : "Em ăn cơm cùng ."

Chỉ cần Mỹ Vân ở đây, cho dù là đủ no cũng .

Thẩm Mỹ Vân đỏ mặt, ngược Trần Thu Hà mừng rỡ thấy vợ chồng son bọn họ tình cảm , điều nghĩa là con gái kết hôn tệ, bà lên : "Để , hai chờ là ."

Lần thì .

Mẹ vợ .

Vợ chồng nhỏ ở bàn càng ngày càng riêng tư.

Ăn cơm xong, Thẩm Mỹ Vân thấy Quý Trường Tranh còn ý trở về, cô nhướng mày: "Buổi tối ở bên ?"

Quý Trường Tranh : "Không ?"

Hỏi ngược một câu.

"Chúng là hai vợ chồng ?", vợ ở , chồng ở đó.

Thẩm Mỹ Vân: "Anh với ba ?"

Làm gì hôm nay về nhà, lập tức theo vợ về nhà đẻ? Không chút nào.

"Nói ."

Quý Trường Tranh bình tĩnh : "Ba còn hỏi, thông gia bên còn nhận ? Bọn họ cũng theo."

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Điều cho cô cái gì cho đây.

Chỉ thể , cô một đôi cha chồng kỳ lạ.

Không chỉ cảm thấy thông gia cướp con trai bọn họ, ngược còn tính toán mua một tặng hai.

Cái thật thái quá.

*

Thẩm Mỹ Vân ở nhà nghỉ ngơi cả đêm, ngày hôm lập tức bận rộn, Quý Trường Tranh dính dính theo cô cùng một chỗ, dù hạ quyết tâm, Thẩm Mỹ Vân đến , đến đó.

Trạm đầu tiên Thẩm Mỹ Vân là cửa hàng quần áo của chợ lớn Tây Đan.

Làm qua trang phục đều , càng là đến cuối năm mặt, ăn cũng càng , Pháp chính là loại tư tưởng .

Khổ cực một năm, đến cuối năm còn ăn chút gì ngon? Mua chút quần áo mới, vui vẻ đón năm mới?

, các cửa hàng quần áo ở chợ lớn Tây Đan phát tài, tất cả các cửa hàng quần áo đều nổ tung, đến mua quần áo quả thực nối lập tức dứt.

Thẩm Mỹ Vân vốn tới kiểm tra sổ sách, kết quả thật mơ hồ, thiếu chút nữa chen , cái thật kỳ quái.

Cũng may xếp hàng, cuối cùng cũng xếp , cô chen !

Hơn nữa Quý Trường Tranh cao ngựa lớn, ở phía mở đường, lúc mới xem như thuận lợi .

Lúc hai bọn họ đến, hai Kiều Lệ Hoa cùng Trần Ngân Hoa bận rộn chân chạm đất, đang tìm quần áo, thì là đang đường tìm quần áo.

"Tự mặc thử , nếu cỡ đúng, tới tìm chúng lấy cho cỡ chính xác."

"Giá cả quần áo nhãn hiệu đều , tự xem , nếu chắc thì tới tìm ."

Cổ họng Kiều Lệ Hoa đều sắp khàn, Trần Ngân Diệp cũng kém nhiều lắm.

Cũng may Kiều Lệ Hoa tinh mắt: "Mỹ Vân, cuối cùng cô cũng tới, mau mau tới hỗ trợ."

thật sự bận chết.

Cho tới bây giờ, bữa sáng cô mua còn ăn một miếng, đều để nguội.

Thẩm Mỹ Vân trực tiếp kéo qua, cô vẫn mơ hồ: "Sao năm nay so với năm ngoái còn nhiều hơn?"

Năm ngoái cũng đông nhưng đông đến trình độ , ngay cả đương sự như cô cũng .

"Cô , quần áo ở chợ Tây Đan chúng giờ vang danh, gần như hơn phân nửa Bắc Kinh đều chạy tới chợ Tây Đan chúng . Cô lưu lượng khách bên một ngày là bao nhiêu ?"

Kiều Lệ Hoa tìm quần áo cho khách, tranh thủ chuyện với Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân thật đúng là .

Vân Mộng Hạ Vũ

"Bao nhiêu?"

"Hai mươi vạn !"

Hai mươi vạn đó!

Kiều Lệ Hoa còn xong, lập tức hướng về phía khách hàng phía gật đầu: " tới tới đây, bộ quần áo thể lấy xuống từ phía như , sẽ hỏng quần áo, tìm cho cô một bộ thể mặc."

Sau khi xử lý xong khách hàng , Kiều Lệ Hoa xem như chen .

"Cô giúp bán quần áo , toilet, nghẹn c.h.ế.t ." Đói thì thôi, thể nhịn một chút, nhưng chuyện toilet thật sự nhịn .

Thẩm Mỹ Vân: "Cô ."

Chờ Kiều Lệ Hoa , Thẩm Mỹ Vân nhận việc của Kiều Lệ Hoa, thế nhưng năm phút, cô lập tức bận rộn đầu óc choáng váng: "Thật sự là lớn tuổi, hiện tại chịu nổi ồn ào."

, Kiều Lệ Hoa tới liếc cô một cái: " còn lớn hơn cô hai ba tuổi."

đều tinh thần phấn chấn, phấn khởi thôi.

lấy quần áo và đưa cho khách hàng.

Trần Ngân Hoa cũng chen tới: "Dì Thẩm, dì tới đúng lúc. Dì bảo Giám đốc Cao nhanh chóng gửi hàng tới đây, cháu nghi ngờ quần áo chống đỡ hai ngày nữa."

Thẩm Mỹ Vân khi trở về dặn dò .

Cứ cách ba ngày Cao Dung đưa một lô hàng đến Bắc Kinh.

"Lần cuối cùng chúng nhận hàng là khi nào?"

Trần Ngân Hoa: "Bốn ngày ." Lúc bộ kho hàng đều chất đầy, vốn tưởng rằng như thể chuẩn đầy đủ hàng hóa cửa ải cuối năm, nào ngờ tới chợ lớn Tây Đan năm nay, so với năm ngoái còn ác hơn.

Thẩm Mỹ Vân: "Từ Dương Thành đến bên xe lửa mất năm ngày, ngày mai lập tức sẽ một lô hàng, cho nên vội, ngày mai hàng đến, chúng lập tức lấy hàng."

rút kinh nghiệm năm ngoái hàng đủ bán, năm nay trực tiếp để cho Cao Dung, ba ngày gửi hàng một , nếu là cần, sẽ sớm qua điện thoại thông báo cho cô .

Lần , Trần Ngân Hoa yên tâm, cô còn gì nữa, kết quả khách nhân bên hô lên: "Quần áo bán thế nào?"

Câu hỏi , đưa Trần Ngân Diệp qua đó.

Thẩm Mỹ Vân thấy cô cũng bận rộn, lập tức gọi Quý Trường Tranh : "Anh ngăn tủ phía lấy tiền báo giá cho em."

Đây là bắt cả Quý Trường Tranh : " , quên , gọi điện thoại cho em, bảo bà đến cửa hàng quần áo chống đỡ, em trả lương cho bà , trả lương cao."

Loading...