Phú Bà Xuyên Về Cổ Đại: Mang Không Gian Chạy Nạn Nuôi Manh Bảo - Chương 126: Khỏi bệnh quên đau
Cập nhật lúc: 2025-12-02 08:02:28
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Về đến nhà, Giang Đình Chu phụ trách dọn dẹp chén đĩa.
Giang Nguyệt và những khác cũng giúp đỡ, nhưng Giang Đình Chu từ chối, đành quét dọn.
Thời tiết lạnh như , hoạt động giải trí nào, xong việc Tống Vân Thanh và Giang Nguyệt liền về nhà.
Con gái vẫn chịu ngủ, Giang Đình Chu và Ôn Thiển chỉ thể ở bên cạnh.
"Nương tử, ăn khoai lang nướng ?"
"Muốn ăn."
Đường Đường cũng đáp theo, "Ăn ạ ~"
Giang Đình Chu véo véo má bánh bao của nữ nhi, " là một tiểu tham miêu."
Đường Đường chỉ Ôn Thiển, "Nương ~"
Tuy rằng bé con hết câu, nhưng Ôn Thiển hiểu ý nàng.
Nàng giả vờ đ.á.n.h m.ô.n.g bé con, "Hay cho ngươi, dám trêu chọc nương ngươi đấy!"
Tiểu gia hỏa hì hì trốn lòng Giang Đình Chu, chỉ để lộ đôi mắt đen láy trong veo lén Ôn Thiển, còn lè lưỡi với nàng, trông vô cùng tinh nghịch.
Giang Đình Chu một tay ôm nữ nhi, lấy khoai lang vùi đống lửa.
"Nương tử, ngày mai chúng đưa Đường Đường đến trấn chơi nhé?"
"Cũng , dù ở nhà cũng việc gì ."
Tiểu gia hỏa lắc đầu : "Lạnh ~"
Giang Đình Chu và Ôn Thiển: "..."
Trẻ con chẳng đều thích ngoài chơi , bé con nhà họ là ngoại lệ?
"Ngươi ăn kẹo nữa ?"
Tiểu gia hỏa tinh ranh lắm, ngay cả khi kẹo, cha cũng cho nàng ăn.
Lắc đầu, "Không ăn ~"
Hai vợ chồng , Giang Đình Chu hỏi: "Nương tử, còn nữa ?"
"Vốn dĩ đưa con bé cho vui, nhưng nếu nó thì thôi đừng phiền nữa."
Mỗi đến trấn đều một đoạn đường xa, nếu cần thiết, Ôn Thiển cũng lười nhác .
Không đến trấn, tiểu gia hỏa nhân cơ hội đưa yêu cầu, cha cho một con thỏ nhỏ bằng gỗ.
Giang Đình Chu đây chỉ đóng đồ nội thất, giờ đây vì dỗ nữ nhi vui, điêu khắc các con vật nhỏ.
Trong nhà hổ, gấu, mèo...
Tất cả đều là những con vật nhỏ mà Đường Đường từng thấy.
Lúc nữ nhi một con thỏ nhỏ, Giang Đình Chu liền nhận lời ngay, "Ngày mai sẽ cho con."
"Ta cảm thấy Đường Đường đang bồi dưỡng đấy."
"Hả?"
"Nhiều nghề lo c.h.ế.t đói."
Giang Đình Chu bật , "Rất lý, trau dồi thêm một chút nữa thành một nghề kiếm cơm ."
Đang trò chuyện, trong khí thoang thoảng mùi khoai lang nướng thơm ngọt.
Tiểu gia hỏa là nóng vội, kéo tay Giang Đình Chu, bảo lấy khoai lang.
"Cha, lấy !"
"Nướng thêm một lát nữa, mềm mới ngon."
Giang Đình Chu ôm nữ nhi, dặn nàng gần chậu than quá.
Gà Mái Leo Núi
Đường Đường dùng sức hít một , thật sự thơm nha.
Ôn Thiển thỉnh thoảng sẽ mở bếp nhỏ đãi nữ nhi, bao giờ để nàng chịu thiệt thòi về khoản ăn uống, lúc thấy dáng vẻ thèm thuồng của tiểu gia hỏa, nàng chỉ hận thể về thời hiện đại.
Bằng , nàng nhất định sẽ đưa bé con ăn khắp thế gian!
Mùi thơm càng lúc càng nồng, tiểu gia hỏa ngừng hỏi ăn ?
Cuối cùng, khi hỏi bao nhiêu , Ôn Thiển thể ăn .
Nàng đang chuẩn dùng tay moi khoai lang trong đống than củi , tiểu gia hỏa vội vàng : "Cha ~"
Bàn tay nhỏ bé kéo Ôn Thiển , ý bảo cha nàng .
Bé con lắp bắp rằng nóng.
Giang Đình Chu nhịn , "Cái đứa , còn hiểu chuyện ghê."
Ôn Thiển cũng cảm thấy chiếc áo bông nhỏ nhà chu đáo, ôm bé con từ lòng Giang Đình Chu sang, hôn tới tấp.
Tiểu gia hỏa sợ nhột, lúc hôn lớn, rụt cổ, còn ngừng vùng vẫy trong lòng Ôn Thiển.
Sợ rơi bé con, Ôn Thiển chỉ thể ôm chặt lấy nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-xuyen-ve-co-dai-mang-khong-gian-chay-nan-nuoi-manh-bao/chuong-126-khoi-benh-quen-dau.html.]
Chăm sóc con một năm, sức tay của Ôn Thiển rèn luyện, dễ dàng giữ bé con cố định trong lòng.
Giang Đình Chu cẩn thận gọt vỏ khoai lang nướng xong, mới đưa cho Ôn Thiển, "Nương t.ử nàng cứ ăn , sẽ đút cho bé con."
"Đừng để con bé ăn nhiều quá."
"Ừm, chỉ cho nàng ăn hai miếng thôi."
Trẻ con đường ruột yếu ớt, tuy Đường Đường sức khỏe , nhưng Giang Đình Chu cũng dám để nàng ăn uống vô tội vạ.
Thấy đồ ăn, Đường Đường tự động chui lòng cha.
Mở miệng, chờ đợi đút cho ăn.
Khi khoai lang còn nóng, Giang Đình Chu mới đút cho bé con.
"Ngoàm ~"
Tiểu gia hỏa há to miệng, c.ắ.n một miếng thật lớn, khí thế hừng hực, nhưng cuối cùng cũng chỉ c.ắ.n một chút xíu.
Trên khuôn mặt trắng nõn dính đầy khoai lang nướng, Giang Đình Chu còn kịp lau mặt cho nàng, tiểu gia hỏa hào sảng dùng tay áo lau ...
Mặt và quần áo đều bẩn.
Ôn Thiển : " là tìm việc cho cha ngươi mà."
"Không , giặt quần áo mệt."
Giang Đình Chu mặc kệ, liền dùng tay áo của bé con, giúp nàng lau sạch mặt.
Tiểu gia hỏa đưa tay , còn ăn khoai lang nữa.
Giang Đình Chu cho nàng ăn thêm một miếng, đó mặc kệ bé con nũng thế nào cũng cho nàng ăn nữa.
Đường Đường trân trân cha ăn hết khoai lang, tủi bĩu môi, nàng cũng ăn.
Đang là Tết, Ôn Thiển thực sự đành lòng bé con tủi , phòng lấy một miếng điểm tâm, bẻ một chút, phá lệ cho nữ nhi ăn đồ ngọt một .
Trẻ con đều thích đồ ngọt, mắt Đường Đường sáng rực lên.
Nàng lắp bắp hỏi nương , đây là thứ gì?
Ôn Thiển : "Thứ gọi là Lật T.ử Cao (bánh hạt dẻ), đợi đến sang năm con lớn hơn một chút, thì cùng nương lên núi nhặt hạt dẻ, lúc đó nương sẽ món Lật T.ử Cao thêm đường cho con, con sẽ ăn nhiều hơn."
Tiểu gia hỏa thông minh, nhắc nhở nương , "Thêm, đường ạ ~"
"Thêm đường thì sẽ cho ngươi ăn."
Đường Đường: "..."
Nàng cắm đầu lòng cha, thèm để ý đến ai nữa.
Giang Đình Chu bất lực, "Nương tử, nàng đừng trêu con bé nữa."
"Ta trêu, thật đấy, trẻ con ăn quá nhiều đồ ngọt."
Ôn Thiển liếc bé con, cố ý dùng giọng điệu khoa trương : "Trẻ con ăn kẹo, răng sẽ mọc sâu, đến lúc mọc sâu sẽ đau đến mức ngủ ."
Đường Đường sợ trời, sợ đất, thứ sợ nhất chính là sâu bọ.
Lúc nương , nàng vội vàng tỏ ý ăn kẹo nữa.
Trêu chọc con một lát, trời cũng muộn, Ôn Thiển và Giang Đình Chu định thức canh giao thừa, khi rửa mặt xong cả nhà liền ngủ.
Vì là năm mới, hai vợ chồng cho phép bé con ngủ cùng họ.
Nằm giữa cha , tiểu gia hỏa chốc lát ngủ .
Người ngủ giữa dễ lạnh, sợ nữ nhi cảm lạnh, Giang Đình Chu liền dịch nàng sang vị trí sát tường, đắp chiếc chăn riêng của bé con cho nàng.
Trong suốt quá trình, Đường Đường ngủ say, dấu hiệu tỉnh .
Giang Đình Chu nữ nhi là một con heo con.
Ôn Thiển hỏi ngược : "Nàng là heo con, là gì?"
Giang Đình Chu: "..."
Hắn ôm lấy nương tử, bắt đầu giả vờ ngủ.
Dựa vòng tay ấm áp của nam nhân, Ôn Thiển cảm thấy thư thái.
"Không bên căn nhà cũ tình hình thế nào , chắc hẳn là gà bay ch.ó sủa lắm đây?"
"Chỉ cần họ đến gây chuyện, thì liên quan gì đến chúng ."
Giang Đình Chu ôm chặt Ôn Thiển, : "Ta nghĩ họ chắc dám đến nữa ."
Trước đây những đó đến gây sự, nhiều lắm là kiếm lợi lộc, tay trắng về.
giờ đây vì họ gây chuyện mà Nhị phòng mất bạc, theo tính khí của những đó, chắc hẳn là đau lòng c.h.ế.t .
"Có một câu là khỏi bệnh quên đau."
Giang Đình Chu : "Vậy thì cứ để bọn họ chảy thêm chút m.á.u nữa, coi như chúng phát lòng từ bi, dạy cho họ một bài học nhớ đời."
Thay vì lãng phí lời để tranh cãi với kẻ vô liêm sỉ, thu tiền về vẫn thực tế hơn.
Hắn hôn lên trán Ôn Thiển một cái, "Vẫn là cách của nương t.ử nhất, chúng như ."