Phú Bà Xuyên Về Cổ Đại: Mang Không Gian Chạy Nạn Nuôi Manh Bảo - Chương 132
Cập nhật lúc: 2025-12-02 08:02:35
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trưởng Ký Tính
Có Đại Hoàng giúp đỡ, Ôn Thiển chỉ mất một canh giờ trồng xong hết những thứ cần trồng.
Thấy nữ nhi buồn ngủ, Ôn Thiển rửa tay, ôm cô nữ nhi đang lim dim ngủ phòng nghỉ ngơi.
Bé con đột nhiên bế lên, dụi dụi mắt, giọng sữa gọi: “Nương…”
Ôn Thiển nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: “Ngủ , nương ở bên con.”
Bé con gục vai nàng ngủ , đến cả lúc nương đặt nàng lên giường nàng cũng .
Bé con ngủ ở phía trong giường lớn, Ôn Thiển quần áo ở phía ngoài.
Nàng chăm chú khuôn mặt lúc ngủ của nữ nhi, cảm thấy mãi cũng đủ.
Bé con nhỏ xíu, khuôn mặt bầu bĩnh, bàn tay nhỏ, bàn chân nhỏ… vẫn còn nhiều nét trẻ thơ, đáng yêu.
Nhìn ngắm một hồi, Ôn Thiển cũng ngủ .
Cuối cùng nàng một nụ hôn đ.á.n.h thức, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Ôn Thiển mở mắt.
Cảm nhận đàn ông càng lúc càng phóng túng, thậm chí còn c.ắ.n vành tai nàng, nàng mới hé mở mắt.
Giang Đình Chu cong mày khóe mắt ngập ý : “Thê tử, mua gà , mau dậy ăn chút .”
Ôn Thiển ngước cằm: “Ta Đường Đường, còn dùng chiêu đối phó ?”
“Vậy, đổi chiêu khác nhé?”
Thấy Giang Đình Chu ôm , Ôn Thiển bật : “Đừng nghịch, bé con còn ở đây, đừng để trẻ nhỏ thấy những hình ảnh nên xem.”
Giang Đình Chu giữ chặt eo Ôn Thiển: “Tranh thủ lúc nàng tỉnh, hôn thêm vài cái.”
Nói , hôn xuống.
Ôn Thiển hề e thẹn, chủ động ôm cổ Giang Đình Chu, con một tuổi , nhưng tình cảm giữa hai hề nguội lạnh, mỗi hôn đều khiến đỏ mặt tim đập nhanh.
Giang Đình Chu sờ lên môi Ôn Thiển, bảo nàng dậy ăn chút gì đó: “Hôm nay nàng nhiều việc như , nên ăn chút đồ ngon.”
“Không việc thì ăn ?”
“Được chứ!”
Sợ thê t.ử " khó" , Giang Đình Chu lấy bạc còn , đưa đến mặt Ôn Thiển.
“Lan Hoa bán cho phú hộ trong trấn, lão gia nhà đó thích nuôi hoa nuôi chim, tay hào phóng, kiếm mười lăm lượng.”
Có bạc, Ôn Thiển liền vui vẻ.
“Nếu mỗi năm đào hai cây Lan Hoa, chúng sẽ lo lắng về việc ăn uống nữa.”
Giang Đình Chu : “Vậy chúng lên núi dạo nhiều hơn, còn thứ khác.”
“Được thôi.”
Lúc hoạt động giải trí nào, cứ ở nhà mãi cũng cách, ngoài dạo cũng , may mắn còn thể tìm đồ , chứ?
Ôn Thiển bé con, nàng vẫn ngủ say.
Tư thế ngủ giang rộng tay chân, lúc ngang.
Đắp chăn cho con, nàng cùng Giang Đình Chu ngoài.
Gà trẻ nhỏ thể ăn, ăn mặt Đường Đường, đối với bé con chút tàn nhẫn.
Vì , khi con tỉnh giấc, Ôn Thiển và Giang Đình Chu giải quyết xong gà .
Lấp đầy bụng xong, nàng đồ ăn cho bé con.
Ôn Thiển bánh bao hấp cho nữ nhi, nhưng bây giờ nhào bột thì kịp , cuối cùng quyết định nấu mì lá.
Để hương vị ngon hơn, Ôn Thiển điều Giang Đình Chu vườn tưới nước, đó lấy bột mì trắng từ gian .
Đợi Đường Đường tỉnh dậy, gọi trong phòng, Giang Đình Chu phòng mặc quần áo và giày cho con, bế nàng vườn.
Không ai quấy rầy, tốc độ thức ăn của Ôn Thiển nhanh.
Nghĩ Giang Đình Chu lẽ ăn no, nàng cũng cho một bát mì lá.
Phần của bé con thêm gia vị, mì lá vốn mùi thơm của lúa mạch, nhai kỹ vẫn thơm.
Ôn Thiển uống một cốc sữa chua, đó mới vườn gọi hai cha con ăn cơm.
Thấy bàn phần ăn của Ôn Thiển, Giang Đình Chu lấy một cái bát: “Thê tử, chúng chia ăn.”
“Ta no , ăn nổi nữa.”
“Không ăn lương thực chính sẽ hại thể.”
“Ăn no quá còn hại thể hơn.”
Giang Đình Chu đưa đôi đũa cho Ôn Thiển, nhân tiện đặt cả bát thức ăn mặt nàng: “Vậy nàng ăn , ăn bao nhiêu thì ăn, phần còn sẽ giải quyết.”
Ôn Thiển : “Ta thật sự ăn nổi nữa, lừa .”
“Chỉ nếm thử mùi vị thôi.”
Trừ những trường hợp đặc biệt, nếu theo ý Giang Đình Chu, ăn lương thực chính tức là ăn cơm.
Không ăn cơm là !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-xuyen-ve-co-dai-mang-khong-gian-chay-nan-nuoi-manh-bao/chuong-132.html.]
Không thể gì khác, Ôn Thiển đành cầm đũa lên ăn.
Bát mì lá của Giang Đình Chu, nàng cho thêm thịt xông khói và hành lá, còn cố ý phi thơm, ngửi thấy thơm, ăn càng ngon hơn.
Đường Đường cứ trân trân bát thức ăn của , bát của , luôn cảm thấy gì đó khác biệt.
Nàng chỉ bát của , ngẩng đầu cha: “Ăn…”
“Bát của nương con nhão , bát của con mới ngon.”
Trẻ con chịu theo lời , càng cho ăn, nàng càng ăn.
Nàng sốt ruột chỉ : “Muốn, ăn!”
Ôn Thiển lặng lẽ cho thêm một thìa dầu ớt bát thức ăn.
Đường Đường đòi ăn đồ của lớn, cay một , thấy đồ ăn ớt là nàng dám ăn nữa.
Lúc nàng ngây một chút, đó hậm hực, c.ắ.n mạnh một miếng thức ăn của .
Miệng nàng lầm bầm gì đó rõ, Ôn Thiển hỏi Giang Đình Chu: “Con bé đang mắng đấy chứ?”
Giang Đình Chu nhưng dám: “Không , nàng còn rõ lời, thể mắng ?”
Đường Đường hừ một tiếng, đầu cha nữa.
Nàng dùng tay nhỏ bốc mì lá, đưa miệng cố gắng nhai.
Ôn Thiển thấy vẻ nghiến răng nghiến lợi bé con, nhịn bật : “Đợi đến sang năm, con ăn gì cũng , chỉ cần con , nương sẽ cho con.”
Đường Đường , bây giờ nàng ăn .
Trong đầu hiện lên đủ loại thức ăn, đây cha ăn những thứ đó, trông vẻ ngon.
Muốn gọi tên món ăn, thế nào.
Nàng há miệng, cuối cùng vẫn là ăn một miếng mì lá.
Ôn Thiển thấy nữ nhi quá thú vị, đưa thức ăn cho Giang Đình Chu: “Mau ăn , nếu đợi nàng ăn xong, sẽ trân trân đấy.”
Giang Đình Chu nhận lấy đũa từ tay thê tử, cứ thế ăn một mạch, những chê bai, mà còn cảm thấy cùng thê t.ử ăn chung một bát cơm, là một chuyện hạnh phúc.
Thấy cha ăn ngon miệng, Đường Đường như thể đang thi đấu với , ngẩng đầu nhanh chóng nhét mì lá miệng.
“Ăn chậm thôi, coi chừng nghẹn.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Đường Đường đổi, tiếng thở đột nhiên trở nên nặng nề, Ôn Thiển còn kịp phản ứng, Giang Đình Chu bế bé con lên vỗ vài cái.
Đây là đầu tiên Đường Đường nghẹn, khi đồ ăn nôn , nàng sợ hãi òa lên.
Giang Đình Chu ôm nàng dỗ dành: “Nôn là , bé con đừng ăn nhanh như , lúc ăn cơm cũng nghiêm chỉnh, ?”
Bé con dọa sợ, đến sụt sùi, Ôn Thiển cũng cùng an ủi nữ nhi, qua một lúc lâu, tâm trạng Đường Đường cuối cùng cũng bình .
Nàng dựa vai cha, mắt đẫm lệ bát thức ăn .
Gà Mái Leo Núi
“Hư!”
Giang Đình Chu phụ họa: “Làm Đường Đường của chúng nghẹn, thật hư!”
Ôn Thiển đổ mồ hôi, điều khác gì việc té ngã đổ cho sàn nhà ?
Nàng đỡ Đường Đường từ tay Giang Đình Chu: “Chàng mau ăn , đút cho con bé.”
Đường Đường sợ hãi, lắc đầu: “Không ăn!”
“Vì sợ nghẹn mà bỏ ăn là đúng, chỉ cần chúng nhai kỹ nuốt chậm thì gì sợ.”
Giang Đình Chu : “Đổi món khác cho Đường Đường , bây giờ con bé lẽ sợ mì lá .”
Ôn Thiển cũng nỡ ép nữ nhi chấp nhận thứ đang sợ hãi: “Vậy , hấp cho con bé một củ khoai lang .”
“Được.”
Giang Đình Chu lập tức lấy khoai lang, cho nồi hấp, chỉ một khắc nữa là thể ăn .
Với nguyên tắc lãng phí thức ăn, Giang Đình Chu ăn hết phần mì lá mà bé con ăn xong.
Đường Đường rúc lòng , đáng thương cha ăn đồ.
Nàng kéo tay Ôn Thiển, sờ sờ cổ họng, cho nàng ăn thứ sẽ nghẹn.
Ôn Thiển giải thích với con: “Dù là lớn trẻ con ăn uống đều khả năng nghẹn, chúng ăn chậm thôi, vội vàng, sẽ nghẹn.” Nàng bổ sung thêm một câu: “Cho dù nghẹn cũng thể tìm cha giúp đỡ, cần sợ hãi , cha con vỗ vỗ, đồ ăn ?”
Đường Đường ngơ ngác gật đầu.
“Bây giờ con còn khó chịu ?”
Đường Đường lắc đầu.
“Cho nên cần sợ, cha đang ở bên con mà.”
Có cha ở bên, dần dần, nỗi sợ hãi trong lòng Đường Đường cũng tan biến.
Đợi đến khi khoai lang hấp chín, nha đầu còn ăn thêm nửa củ.
Lần nàng dám c.ắ.n từng miếng lớn nữa, mỗi chỉ dám c.ắ.n một chút xíu, nhấm nháp kỹ lưỡng. Vẻ cẩn thận dè dặt đó khiến Ôn Thiển và Giang Đình Chu thấy xót xa, buồn .
Họ chỉ thể tự an ủi rằng, phen , nha đầu ăn uống sẽ còn nghịch ngợm nữa. Có thêm chút kinh nghiệm ghi nhớ thì vẫn .