Phú Bà Xuyên Về Cổ Đại: Mang Không Gian Chạy Nạn Nuôi Manh Bảo - Chương 137: Nghịch ngợm tinh quái
Cập nhật lúc: 2025-12-02 08:02:40
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Đình Chu sạch cá, theo yêu cầu của thê t.ử mà thái thành lát cá, Ôn Thiển liền cho giúp nữa.
Đưa cho cái bát, “Đi ăn bánh gạo .”
Giang Đình Chu cong môi, “Nàng dâu, nàng đối xử với quá ?”
Ôn Thiển “chậc” một tiếng, “Chẳng lẽ ngược đãi ?”
“Không .”
“Vậy thì thôi.” Ôn Thiển bảo Giang Đình Chu đừng quấy rầy nàng nấu ăn.
Bị thê t.ử ghét bỏ, Giang Đình Chu đành chơi với nữ nhi.
Để Đường Đường cũng thể ăn chút thịt cá, uống chút canh cá, Ôn Thiển nấu món cá nấu canh trong.
Nấu cá nhanh, đầy một nén nhang, thức ăn dọn lên bàn.
Đường Đường chăm chú thau cá lớn, ngửi một cái, khẳng định: “Thơm ạ!”
Ôn Thiển nhịn , vội vàng gắp một lát cá, cẩn thận kiểm tra một , xác định xương cá mới đặt bát bé con.
“Ăn từ từ thôi, nếu c.ắ.n xương nhỏ thì nhả , thì sẽ hóc cổ đấy.”
“Vâng !”
Để bé con thế nào là xương cá, Giang Đình Chu kịp thời gắp một cái xương cá, đặt mặt bé để bé .
Bé con chẳng quan tâm nhiều đến thế, bắt đầu ăn ngon lành.
Đây là đầu tiên Đường Đường ăn thịt cá, cảm thấy ngon thể tả, ăn xong sang Ôn Thiển, tiếp tục gắp thức ăn cho .
Giang Đình Chu nhanh chóng đặt lát cá kiểm tra bát con, “Ăn từ từ thôi.”
“Vâng !”
Ôn Thiển múc hai muỗng canh cá rưới lên cơm cho con, "Ăn xong thịt cá thì ăn cơm."
“Vâng ạ!”
Bé con thích họ đút cơm, thể tự cầm chiếc thìa nhỏ ăn một , tuy rằng sẽ rơi vãi cơm canh, bẩn quần áo, nhưng Ôn Thiển và Giang Đình Chu cảm thấy con chịu tự động tay thì cứ để bé .
Giặt quần áo gì đó, còn dễ dàng hơn việc đút cơm nhiều.
Ăn thịt cá xong, ăn thêm nửa bát cơm chan canh, Đường Đường no bụng.
Ngoan ngoãn ghế cha dùng bữa.
Nhà họ ít khi ăn cá, Ôn Thiển tài nấu nướng , món cá tươi ngon vô cùng, dùng canh chan cơm càng thơm đến mức khiến ngây ngất.
Không chỉ Giang Đình Chu, ngay cả Ôn Thiển cũng ăn nhiều, nàng thầm nghĩ thỉnh thoảng lấy cá từ gian ăn, để thỏa cơn thèm.
Hơn một cân cá, họ giải quyết hết trong một bữa.
Đường Đường cái bát, “Hết …”
Giọng điệu hiểu chút thất vọng.
Giang Đình Chu và Ôn Thiển , bé con là đang chê họ ăn quá nhiều đấy chứ?
Khẽ hắng giọng, Giang Đình Chu : “Vài hôm nữa con theo cha cấy lúa, cha sẽ bắt cá nhỏ cho con, lúc đó thể rán lên ăn.”
Trẻ con nên ăn cá nhỏ, nhưng Đường Đường , vui mừng vỗ tay, hận thể bắt cá nhỏ ngay lập tức.
Ôn Thiển liếc Giang Đình Chu một cái, cái thật cách lừa dối trẻ con.
Rửa bát xong, Ôn Thiển cùng con ngủ trưa, “Chàng cũng nghỉ ngơi một chút , mấy hôm nay đều bận rộn ngừng .”
“Ta mệt.” So với đây, cuộc sống bây giờ quá đỗi an nhàn, Giang Đình Chu chỉ thấy mệt, mà còn tràn đầy sức lực.
Ôn Thiển Giang Đình Chu việc quá sức, “Ta cạnh .”
Thê t.ử , Giang Đình Chu thể từ chối.
Gà Mái Leo Núi
Tính , lâu lắm ngủ trưa cùng thê tử.
“Vậy nàng cứ xuống , sân tắm rửa một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-xuyen-ve-co-dai-mang-khong-gian-chay-nan-nuoi-manh-bao/chuong-137-nghich-ngom-tinh-quai.html.]
“Được.”
Trước khi Giang Đình Chu , Ôn Thiển dỗ con ngủ say.
Đêm sự mật sâu sắc, ban ngày Giang Đình Chu liền giữ lễ.
Ôn Thiển bộ quá nhiều trấn, Giang Đình Chu chủ động đề nghị giúp nàng xoa bóp.
Đôi chân dài thon thả vươn , gác lên đùi Giang Đình Chu, “Xoa bóp .”
Nam nhân một tay nắm cổ chân nàng, tay xoa bóp lòng bàn chân nàng, đó là bắp chân...
Ôn Thiển thoải mái nheo mắt, lơ mơ buồn ngủ, trong đầu còn nghĩ, ánh mắt chọn phu quân thật là , một nam nhân chu đáo như Giang Đình Chu thật hiếm thấy.
Chàng vạn quán gia tài, nhưng nàng cũng thiếu bạc, cuộc sống hiện tại của họ chính là thứ nàng mong .
Thấy Ôn Thiển ngủ, Giang Đình Chu nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên nàng, cũng xuống, tiện thể ôm nàng lòng.
Trong phòng yên tĩnh, ánh dương chiếu qua khung cửa sổ gỗ.
Hơi thở nhẹ nhàng, năm tháng an yên.
Đường Đường ngủ trưa ít nhất nửa canh giờ, Ôn Thiển và Giang Đình Chu tỉnh giấc, hai giường thủ thỉ.
Giang Đình Chu việc, Ôn Thiển bảo đợi thêm chút nữa, đợi Đường Đường tỉnh dậy họ sẽ cùng ngoài.
Giang Đình Chu liền Ôn Thiển yêu thương , nên mới bám dính lấy .
Ôn Thiển phủ nhận bám , Giang Đình Chu liền hôn nàng.
Hai đùa giỡn giường, dám gây tiếng động lớn, cho đến khi Đường Đường tỉnh giấc, thấy má đỏ bừng, còn tưởng nóng.
Giang Đình Chu lật dậy, ôm nữ nhi xuống giường, “Cha tết tóc cho con, chúng ngoài chơi.”
“Vâng ạ!”
Đối với Đường Đường, cuộc sống chỉ ba việc, chơi với cha , ăn cơm, ngủ, việc gì bé cũng thích.
Nhanh chóng chải tóc cho con xong, Giang Đình Chu một tay ôm nữ nhi, “Nàng dâu, đưa Đường Đường rửa mặt, nàng cứ từ từ.”
“Ừm.”
Ôn Thiển vẫn còn mềm chân.
Tự mắng tiền đồ, chỉ hôn một cái mà mất hết sức lực.
Giang Đình Chu mỉm, ôm nữ nhi khỏi phòng.
“Cha !”
“Hửm?”
Tiểu nha đầu tinh nghịch, giơ bàn tay nhỏ mập mạp véo mặt Giang Đình Chu, khúc khích ngừng.
“Không động đậy.”
“Ồ!”
Bé con đáp lời ngoan ngoãn, nhưng ngón tay cù cằm Giang Đình Chu, cảm thấy râu ria, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ nghi hoặc, tại cha và khác ?
Giang Đình Chu vẻ ngây ngô của nữ nhi, ý trong mắt càng đậm, cố ý dùng cằm cọ cọ lên khuôn mặt non nớt của bé con, khiến bé ha hả lớn, như một con cá chạch trơn tuột, náo loạn ngừng trong vòng tay .
Trong nhà một đứa trẻ thật là náo nhiệt, tiếng truyền đến tận nhà Tống gia bên cạnh.
Đoạn thời gian đúng lúc nông vụ bận rộn, Tống Vân Thanh lên núi săn bắn.
Đợi đồng ruộng chăm sóc xong xuôi, y vẫn lên núi một chuyến, năm ngoái xây nhà tốn ít bạc, nghĩ cách kiếm .
Nghe tiếng Đường Đường , Tống Vân Thanh cũng nhịn theo, “Đường Đường thật sự đáng yêu.”
Giang Nguyệt gật đầu, tôn nữ đáng yêu ngoan ngoãn, mỗi dẫn con bé chơi, tâm trạng của nàng cũng hơn nhiều.
Nàng hiệu cho Tống Vân Thanh chuẩn nông cụ, cả nhà họ cũng sắp sửa ngoài việc .
Họ gặp Ôn Thiển cùng phu quân ở cổng, cả đoàn kết bạn cùng lên núi.
Dọc đường , trêu chọc con trẻ, thật là thú vị vô cùng.