Phú Bà Xuyên Về Cổ Đại: Mang Không Gian Chạy Nạn Nuôi Manh Bảo - Chương 154: Ăn Được Là Phúc
Cập nhật lúc: 2025-12-02 08:02:57
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thỏ nấu lẩu khô cay ngon, Ôn Thiển đặc biệt giữ một bát, bảo Tống Vân Thanh mang về cho hai ăn.
Phần còn , bốn bọn họ thể ăn hết.
Vì món ăn bỏ ớt, Đường Đường thôi thấy sợ, đòi ăn.
Giang Đình Chu cố tình trêu nàng, gắp cho nàng một miếng thịt thỏ, "Ăn thịt thịt ."
"Không ăn!"
Bàn tay nhỏ mũm mĩm che bát cơm của , chằm chằm miếng thịt thỏ, "Cay cay~"
Giang Đình Chu : "Không cay."
"Cay!"
Càng bắt nàng ăn, nàng càng chịu ăn.
Ôn Thiển dở dở , "Chàng đừng trêu con bé nữa, để nó ăn cơm cho t.ử tế."
Đường Đường gật đầu phụ họa, nàng cũng ăn cơm ngon lành, nhưng cha cứ mãi phiền nàng.
Có nương t.ử lên tiếng, Giang Đình Chu liền trêu con nữa.
Đường Đường ngoan ngoãn ăn cơm rang trứng, còn chủ động hỏi Ôn Thiển, "Không , rau rau~"
Tống Vân Thanh và Giang Nguyệt còn tưởng Đường Đường đang than phiền đồ ăn của đơn giản, rau, thì thấy Giang Đình Chu hậu viện nhổ hai cây cải thảo, luộc sơ qua nồi vớt thẳng bát Đường Đường.
Lúc , tiểu gia hỏa thỏa mãn.
Vừa ăn cơm ngon lành, lắc lư cái đầu nhỏ, ăn vô cùng thích thú.
Tống Vân Thanh cảm thán, "Hiếm đứa trẻ nào chịu ăn rau xanh, Vân Hòa và Vân An hồi nhỏ thà ăn khoai tây xào cháy khét cũng chịu ăn rau."
"Chỉ cần là đồ ăn, Đường Đường chẳng kén chọn thứ gì, trừ khi là thứ con bé thể ăn, còn thứ gì cũng nếm thử một chút." Giang Đình Chu bóc mẽ nữ nhi.
"Điều cũng , dễ nuôi."
"Ừm."
Giang Đình Chu ấn đầu nữ nhi , cho nàng ăn lắc lư.
"Cẩn thận nghẹn."
Đường Đường lập tức cử động nữa.
Ôn Thiển nấu ăn ngon, thức ăn chẳng còn sót chút nào.
Tống Vân Thanh mang thịt thỏ về nhà, đó đến giúp Giang Đình Chu xử lý gỗ.
Cứ thế bận rộn, mãi đến khi trời nhá nhem tối, Giang Nguyệt và phu quân mới về nhà.
Ôn Thiển theo lệ kiểm tra bả vai Giang Đình Chu.
"Ta lót đệm, trầy da."
"Để xem."
Giang Đình Chu cúi xuống, để nương t.ử cho rõ.
Vẫn đỏ, nhưng vấn đề gì lớn.
"Hai ngày hãy nghỉ ngơi thật , đừng lên núi nữa."
Giang Đình Chu ôm eo Ôn Thiển, "Ta sẽ , ở nhà đồ gia dụng."
Những ngày việc, đáng lẽ nên vài giao hoan sâu sắc, nhưng Ôn Thiển đang nguyệt sự, Giang Đình Chu chỉ thể ôm nàng ngủ một cách quy củ.
Nằm giường, còn nghĩ, sáng mai trấn mua hai con cá, thể tẩm bổ cho nương tử.
Ngửi thấy mùi hương thoang thoảng Ôn Thiển, Giang Đình Chu tài nào ngủ , thỉnh thoảng hôn nàng một cái.
Ôn Thiển quấy rầy ngủ , "Ngoan ngoãn ngủ ."
Giang Đình Chu dám cử động nữa, yên lặng ôm Ôn Thiển, đợi đến khi nàng ngủ say, mới nhẹ nhàng hôn lên mày mắt nàng.
"Cha, hổ~"
Giang Đình Chu giật , còn tưởng Đường Đường thấy hôn nương tử.
Hắn thò xem, tiểu gia hỏa ngủ dang tay dang chân, ngủ bao lâu đạp chăn bay mất.
Miệng nhỏ lẩm bẩm những lời mơ hồ rõ, là đang mộng.
Hắn bất lực lắc đầu, dậy đắp chăn cho nữ nhi.
Sợ chăn đạp bay, cố ý quấn con bé thành một cái kén, chỉ để lộ đầu và hai bàn tay nhỏ mũm mĩm ngoài chăn.
Hắn gãi nhẹ mũi nữ nhi, "Ngủ ngoan."
"Mẹ~"
Giang Đình Chu tò mò nữ nhi mơ thấy gì, thấy con bé : "Ngon ngon~"
Nàng còn chép chép cái miệng nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-xuyen-ve-co-dai-mang-khong-gian-chay-nan-nuoi-manh-bao/chuong-154-an-duoc-la-phuc.html.]
Trong chốc lát, Giang Đình Chu dở dở , chỉ đành tự an ủi rằng ăn là phúc, mặc dù nữ nhi tham ăn một chút, nhưng con bé khỏe mạnh, ngày nào cũng vui vẻ, thế là đủ .
Hắn giường lớn, ôm Ôn Thiển chìm giấc mộng.
Trăng lên lặn, trời sáng Giang Đình Chu thức dậy.
Ôn Thiển tỉnh táo trong chốc lát, "Giờ còn sớm, ngủ thêm một lát ."
"Ta trấn một chuyến, hôm qua hứa với Đường Đường, sẽ mua cá cho nó ăn, tiện thể mua một miếng mỡ khổ, muộn sẽ còn."
Hài t.ử còn nhỏ, lẽ quên chuyện từ lâu, nhưng Giang Đình Chu thất hứa.
Nếu Đường Đường còn nhớ, cá ăn con bé sẽ vui.
Nếu nhớ, thì coi như là một niềm bất ngờ .
Ôn Thiển trở , "Vậy ."
Giang Đình Chu áp sát hôn má nàng, "Nàng ngủ thêm , sẽ về sớm, lúc đó sẽ bữa sáng."
"Ừm, bạc ở trong chiếc hộp nhỏ, tự lấy nhé."
Ôn Thiển vẫn còn buồn ngủ, dặn dò một câu ngủ , đến cả Giang Đình Chu rời nhà lúc nào nàng cũng .
Nghĩ đến việc sớm về sớm, Giang Đình Chu trong bóng tối cửa, thoạt đầu là nhanh, đó dứt khoát chạy bộ đến trấn.
Nam nhân hình cao lớn, chân dài, cộng thêm thể chất cường tráng, chốc lát chạy biến mất.
Đường Đường càng lớn càng thích ngủ nướng.
Khi tia nắng đầu tiên chiếu phòng, hai con hẹn mà cùng thức dậy.
Đường Đường trở dậy, về phía giường lớn, "Mẹ~"
Ôn Thiển nhắm mắt, "Con ngủ thêm chút nữa , còn sớm mà."
"Muốn tiểu~"
Trẻ con nhịn tiểu, sợ con bé sẽ tè dầm giường, Ôn Thiển vội vàng trở dậy, nhanh như chớp ôm nữ nhi hậu viện.
Giải quyết xong vấn đề, Đường Đường và Ôn Thiển đều tỉnh táo.
Gà Mái Leo Núi
"Cha con ?"
"Cha con trấn ."
Đường Đường "ồ" một tiếng, trong mắt nàng thì cha trấn và đồng việc chẳng khác gì , dù cũng là ở nhà.
Ôm con về phòng, Ôn Thiển mặc quần áo xong cho con, Giang Đình Chu từ ngoài trở về.
Ngoài mỡ khổ và những thứ khác, trong tay còn xách theo một con cá lớn, ước chừng nặng hai ba cân.
"Chúng chỉ ba , con cá lớn thế ăn hết."
"Loại cá lớn xương dăm nhỏ, Đường Đường thể ăn nhiều một chút."
Tiểu tham mèo vây quanh Giang Đình Chu xoay tròn, mặt tràn đầy kinh hỉ, "Cha, quá~"
Giang Đình Chu xổm xuống, "Biểu lộ một chút xem."
Tiểu gia hỏa hì hì hôn lên má phụ một cái, hôm nay cá ăn , thật nha~
Nữ nhi vui vẻ như , Giang Đình Chu cảm thấy chuyến thật đáng giá.
"Nương tử, mua bánh bao nhân thịt, bữa sáng cứ tạm bợ ăn qua loa, trưa nay sẽ chút đồ ăn ngon."
Hiện tại giờ giấc , Ôn Thiển cũng lười động tay cơm, ăn sẵn là .
"Ta dẫn nữ nhi rửa mặt."
"Được."
Tranh thủ lúc , Giang Đình Chu nóng bánh bao nhân thịt một chút, còn nấu chè trứng đường đỏ cho nương tử, nghĩ nghĩ , cũng nấu thêm một quả cho nữ nhi.
Đồ ăn dọn lên bàn, Ôn Thiển cũng dẫn Đường Đường phòng bếp.
Nhìn thấy chè trứng đường đỏ, Ôn Thiển mỉm , nam nhân quả thực chu đáo, chỉ là ăn thứ , hôm nay đồ dùng vệ sinh nhiều hơn .
Đường Đường hiếm khi ăn đồ ngọt, nàng hạnh phúc ríu rít ngừng.
Giang Đình Chu vài câu với nương tử, nhưng thể tìm cơ hội nào.
Chàng bất lực Ôn Thiển, tiểu nha đầu thật sự là một cái loa!
Ôn Thiển nhét tay một cái bánh bao: “Ăn !”
Đường Đường đang ăn trứng gà nấu đường đỏ, cũng đưa tay về phía : “Nương, ăn nữa ạ~”
Sợ tiểu oa nhi kiểm soát sức ăn, tự no căng, Ôn Thiển chia cho nàng một miếng nhỏ: “Ăn hết lấy.”
“Vâng ạ~”
Bánh bao thịt mua ở trấn ngon bằng bánh Ôn Thiển tự , nhưng ai chê bai, tất cả đều ăn hết.
Ăn sáng xong, Giang Đình Chu việc mộc, Ôn Thiển dẫn nữ nhi dạo vườn rau, xem gà con, trêu chọc Đại Hoàng, thời gian cứ thế lặng lẽ trôi .