Phú Bà Xuyên Về Cổ Đại: Mang Không Gian Chạy Nạn Nuôi Manh Bảo - Chương 156
Cập nhật lúc: 2025-12-02 08:02:59
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiền Đặt Cọc
Giang Đình Chu về nhà ăn trưa, Ôn Thiển thể bếp riêng.
Nàng thích ăn thịt bò, nữ nhi cũng thích ăn.
Lần món bò hầm cà chua, Ôn Thiển dự định món đơn giản hơn, xào thịt bò băm với khoai tây thái sợi.
Món ăn tuy đơn giản nhưng bắt cơm.
Trộn với cơm trắng, Ôn Thiển thể ăn hai bát, nữ nhi cũng ăn nửa bát.
Thêm một bát canh cải thảo, đó là bữa trưa của hai con.
Đối với nhiều đứa trẻ, khoai tây thái sợi xào là một món ăn ngon, Đường Đường cũng ngoại lệ.
Xào với thịt bò băm, hương vị càng thơm hơn.
Món ăn còn khỏi nồi, Đường Đường ăn lén vài miếng.
Nói là, giúp nương nếm thử độ mặn nhạt.
Con gái quá đỗi tinh nghịch, Ôn Thiển cách nào với nàng.
Đây là cục cưng sinh của , ngoài việc cưng chiều thì còn thể gì?
Đang ăn cơm, trong đầu nhỏ của Đường Đường sự nghi hoặc lớn, cơm hôm nay trắng thế~
Ôn Thiển luôn để ý đến biểu cảm của nữ nhi, thấy nàng đầy vẻ nghi hoặc, bắt đầu lừa gạt: “Hôm nay gạo vo nhiều hơn, trắng ?”
“Ân ân!”
Sự nghi hoặc giải tỏa, Đường Đường giãn lông mày, vui vẻ ăn uống.
“Nương, thơm quá~”
Ôn Thiển gật đầu: “Nương cũng thấy thơm.”
Ăn hai bát vẫn thấy thỏa mãn, Ôn Thiển chính sức ăn của dọa sợ.
Dùng tay đo vòng eo, ảo giác , nhưng cảm thấy vòng eo vẻ to hơn một chút.
Ở thời , nàng thiếu vận động, xem quản cái miệng .
Lòng yêu cái ai cũng , Ôn Thiển mập lên.
Chưa kể béo lên ảnh hưởng đến nhan sắc, đối với sức khỏe cũng .
Thấy nữ nhi chìa chiếc thìa nhỏ , gắp khoai tây thái sợi, Ôn Thiển gắp cho nàng cải thảo luộc: “Ăn chút rau .”
“Muốn ăn cái ~”
Ôn Thiển xoa bụng nàng: “Ăn nữa sẽ no căng đó.”
Đường Đường thở dài, nàng vẫn ăn thêm.
Vỗ mạnh bụng: “Thật tranh khí~”
Ôn Thiển: “…”
“Sau còn nhiều cơ hội ăn ngon, chúng tham lam quá, nếu ăn hỏng thể, chỉ thể uống cháo mỗi ngày thôi.”
Đường Đường lắc đầu: “Không uống cháo~”
“Vậy con ngoan.”
“Tốt!”
Nàng ăn hết cải thảo luộc, thở dài một : “No quá nha~”
Ôn Thiển thấy nữ nhi thật đáng yêu, liền ôm nàng lòng hôn tới tấp.
Tiểu nha đầu lớn hơn một chút, thích hôn nữa.
Dù là Ôn Thiển Giang Đình Chu, hôn nàng một cái cũng thật dễ dàng.
Nàng ngừng giãy giụa trong vòng tay Ôn Thiển, tiểu nha đầu sức lực lớn, Ôn Thiển cẩn thận liền để nàng trốn thoát.
Loạng choạng chạy ngoài bếp.
“Đại Hoàng, cứu con~”
“Gâu gâu gâu…”
Ôn Thiển: “…”
Giả vờ đuổi theo Đường Đường, tiểu nha đầu vội vàng quá tự vấp ngã.
Ôm cổ Đại Hoàng ròng ròng, nước mắt nước mũi tèm lem.
Ôn Thiển dọn dẹp bát đĩa, ngoài sân rửa chén, ngang qua một và một chó: “Phiền nhường đường.”
Đường Đường dịch chuyển chỗ, tiếp tục ôm Đại Hoàng .
Đại Hoàng cụp tai xuống, từ vẻ mặt của nó, Ôn Thiển thấy sự bất lực.
Không quản họ, dù lát nữa tiểu nha đầu cũng mệt.
Bát đĩa còn rửa xong, Đường Đường lóc tìm tới: “Nương, thổi thổi~”
Đưa bàn tay nhỏ xíu mặt Ôn Thiển, bảo nàng giúp thổi.
Ôn Thiển theo, đó tiểu nha đầu dỗ dành xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-xuyen-ve-co-dai-mang-khong-gian-chay-nan-nuoi-manh-bao/chuong-156.html.]
“Đại Hoàng, ăn…”
Gà Mái Leo Núi
Ôn Thiển : “Nương để cơm bàn , con cho Đại Hoàng ăn .”
“Tốt~”
Đường Đường thích nhiệm vụ .
Bàn ăn trong nhà cao thấp, Đường Đường vặn cao hơn mặt bàn một chút.
Một tay bám bàn, tay vươn lấy thức ăn.
Nàng cố gắng kiễng chân hết sức, nhưng vẫn với tới.
“Đại Hoàng, giúp ~”
Đại Hoàng hừ một tiếng, dùng đầu đẩy thức ăn đến gần tay Đường Đường, đó ngậm chén cơm của đặt đất, chờ chủ nhân cho ăn.
Chó ăn khỏe, một bát cơm lớn Đường Đường bưng nổi, liền dùng tay bốc, cho cơm chén của Đại Hoàng.
Đại Hoàng quen , cũng chê, cứ thế chậm rãi ăn.
Bốc một ít, Đường Đường thể bưng bát , liền đổ hết phần còn chén ăn của Đại Hoàng.
Ôn Thiển kịp thời bước nhà, dắt tiểu nha đầu rửa tay.
Sau khi thứ dọn dẹp, thời gian còn sớm nữa.
“Nương, buồn ngủ~”
Ôn Thiển mang chiếc giường nhỏ của nữ nhi nhà, trải chăn đệm.
“Ngủ .”
Chăn đệm phơi nắng ngủ thoải mái, Đường Đường ngáp một cái, biểu diễn màn ngủ ngay lập tức cho Ôn Thiển xem.
Xác định nữ nhi ngủ, Ôn Thiển mới ngoài tiếp tục việc.
Cho gà ăn, cho thỏ ăn, chăm sóc vườn rau… Bận rộn một hồi thì Giang Đình Chu cũng trở về.
Chàng mua một con cá lớn nhỏ, vì nán thị trấn quá lâu nên cá c.h.ế.t.
“Chàng dùng bữa ?”
“Chưa.” Giang Đình Chu chỉ nghĩ đến việc về nhà, quên cả chuyện ăn uống.
“Bữa sáng ăn khá nhiều, giờ vẫn đói.”
“Vậy nấu cơm, dọn dẹp con cá , thời tiết để đến tối sẽ thối mất, chiên sơ một cất giữ.”
Giang Đình Chu cúi hôn Ôn Thiển: “Nương tử, nàng đối đãi với thật .”
“Chàng là .”
Ôn Thiển vườn rau nhổ hai củ hành nhỏ, bếp cơm chiên trứng.
Giang Đình Chu nhanh chóng sạch cá.
Không cần Ôn Thiển hỏi, chủ động về chuyện chính.
“Lão phu nhân nhà Viên ngoại thấy chiếc tủ đóng , đóng thêm năm cái nữa, mỗi cái một kiểu khác , là để tặng cho các nữ quyến trong nhà.”
Chàng lấy một thỏi bạc, đưa cho Ôn Thiển: “Đây là tiền đặt cọc.”
“Nhà Viên ngoại thiếu bạc, đồ chắc chắn thấy nhiều, lão phu nhân mua đồ của chúng là coi trọng tay nghề, chờ vẽ thêm vài mẫu, nàng xem dùng , cố gắng để lão phu nhân hài lòng, chúng cũng kiếm thêm chút bạc.”
Giang Đình Chu tin tưởng nương t.ử của , mỗi bản vẽ nàng vẽ đều tinh xảo, thể tìm lầm.
“Nàng cứ vẽ , chuyện còn cứ giao cho .”
Hai đồng lòng kiếm bạc, cảm giác thật sự tuyệt.
Ôn Thiển cất bạc nhà, tiện tay đắp chăn mỏng cho nữ nhi, bếp chiên cá.
Cá cho chảo dầu chiên, mùi thơm lập tức xộc thẳng mũi.
“Hai ngày nữa chúng vớt cá nhỏ , cứ chiên như thế ăn ngon quá.”
“Chờ Đường Đường ngủ dậy thì vớt, tiện thể dẫn nó dạo chơi.”
“Cũng .”
Cá nhỏ vớt về nuôi hai ngày ăn, sẽ còn mùi bùn đất nữa.
Đường Đường ngửi thấy mùi thơm mà tỉnh dậy.
Tự xuống giường, chạy chân trần tìm Ôn Thiển.
“Nương, con ăn~”
Ôn Thiển bất lực Giang Đình Chu: “Nó chắc chắn là di truyền từ .”
“Có thể lắm.”
Giang Đình Chu thuận lời nương t.ử : “Trước là điều kiện, nên mới dám tham ăn.”
Cười ôm nữ nhi lên, đặt đùi: “Ra ngoài mang giày, giẫm đá nhỏ chân sẽ đau.”
Đường Đường lắc đầu: “Không đau.”
Đi chân trần thoải mái lắm.
cha nương luôn bắt nàng mang giày, thật phiền phức nha~