Phú Bà Xuyên Về Cổ Đại: Mang Không Gian Chạy Nạn Nuôi Manh Bảo - Chương 160: Làm Đào Ngâm Đường
Cập nhật lúc: 2025-12-03 01:58:49
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cây đào đào lên, cứ thế vứt bên cạnh ruộng ngô, ai thì thể kéo về nhà củi đun.
Giang Đình Chu vác đào, đặt nữ nhi lên vai, Ôn Thiển theo hai cha con, cả nhà ba cùng về nhà.
Sắp đến cửa nhà thì gặp Nhị thẩm Giang đang gánh nước, bà thấy Ôn Thiển và Giang Đình Chu, liền lườm nguýt đến trắng cả mắt.
Cứ như thể khác nợ bạc của bà , Nhị thẩm Giang hừ mạnh một tiếng, lướt qua họ.
"Mẹ, ..."
Đường Đường vặn , chỉ Nhị thẩm Giang xa, "Mắt của đó ?"
Tuy rằng lời trẻ con hề cố ý, nhưng Ôn Thiển vẫn bật .
"Đó là bệnh."
"Ồ."
Đường Đường nghiêm túc gật đầu, thảo nào đáng sợ, hóa là mắt bệnh.
Chớp chớp đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng, bé bệnh, bằng dọa cha thì chút nào.
Về đến nhà, Ôn Thiển sắp xếp cho Giang Đình Chu gọt vỏ đào, "Gọt sạch xong thì cắt thành miếng, ngâm trong nước muối một chút, khi ăn cơm tối, sẽ đào ngâm đường."
Giang Đình Chu đào ngâm đường, đây Lý Chính đến nhà, thê t.ử từng nhắc đến thứ .
Chỉ là lúc đó đào còn chín, nếu thê t.ử nhắc đến, y suýt quên mất việc .
Hai vợ chồng đều việc để , chỉ Đường Đường là .
Tiểu cô nương theo Ôn Thiển, mặt đầy mong chờ hỏi: "Mẹ, con gì ạ?"
Ôn Thiển thầm nghĩ: Con quấy phá là lắm .
Là một dịu dàng, nàng và , "Đường Đường phụ trách nếm thử xem món ăn miệng giúp ."
"Vâng ạ~"
Công việc quá đơn giản, bé thích!
Ngoan ngoãn ghế đẩu nhỏ, chờ đợi để nếm mùi vị.
Lát nữa còn đào ngâm đường, Ôn Thiển xào nấu nữa, dứt khoát món canh bột rau củ, thêm hai quả trứng, thêm vài lát cải thảo, dinh dưỡng đủ .
Nguyên liệu cho nồi, Đường Đường liên tục hỏi: "Mẹ, xong ạ?"
"Chờ thêm chút nữa, sắp xong ."
Một lát , tiểu cô nương hỏi: "Mẹ, xong ạ?"
Ôn Thiển dở dở , "Nóng vội thì ăn đậu phụ nóng , con yên tâm chờ ."
"Mẹ, đậu phụ là gì ạ?"
"Là một loại đồ ăn, từ đậu."
Đường Đường mong chờ : "Con ăn quá mất~"
Gà Mái Leo Núi
Ôn Thiển: "..."
Tiểu cô nương , đúng là một kẻ tham ăn sai chút nào!
"Để cha con mua cho con."
Nghe , Đường Đường liền chạy sân tìm Giang Đình Chu, "Cha, con ăn..."
Mở miệng , quên mất ăn gì.
Bé ủy khuất bĩu môi, "Con quên mất ~"
Tiểu nha đầu là một đứa bé tinh ranh, khi ủy khuất mắt luôn ngấn nước, trông đáng thương vô cùng, khiến thương yêu hết mực.
Giang Đình Chu thấy, lập tức mềm lòng.
"Đường Đường ăn đậu phụ, cha , mai cha sẽ mua cho con."
Tiểu cô nương lập tức vui vẻ rạng rỡ, khúc khích bò lưng cha, "Cha là nhất~"
Giang Đình Chu cũng dỗ dành mà toe toét, "Bảo bối ngoan như , ăn gì cha cũng mua cho con."
"Vâng , con ngoan~"
Nhắc đến việc mua đồ, Đường Đường liền nhớ bạc đều trong tay .
Bé lớn tiếng : "Mẹ cũng là nhất~"
Ôn Thiển cố nén , nghiêm giọng : "Không nịnh bợ."
Đường Đường "a" một tiếng, "Nhà chúng , ngựa."
Ôn Thiển, Giang Đình Chu: "..."
Con bé đôi khi thông minh, đôi khi ngây ngô đáng yêu, nhất thời, hai vợ chồng đều nên gì.
Ôn Thiển gọi con, "Canh bột nấu xong , mau đến nếm thử miệng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-xuyen-ve-co-dai-mang-khong-gian-chay-nan-nuoi-manh-bao/chuong-160-lam-dao-ngam-duong.html.]
"Đến đây ạ~"
Tiểu cô nương như một chú chim vui vẻ, chạy phòng bếp.
Tiễn Đường Đường đến bên Ôn Thiển, Giang Đình Chu mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục cắt miếng đào gọt vỏ, xong xuôi mới bếp dùng bữa.
Món ăn đơn giản, nhưng phối màu hợp lý, kích thích khẩu vị.
Ôn Thiển từng thấy cà chua ở trấn, nếu nàng trồng một ít, dùng để canh bột các món khác đều ngon.
Cho dù dùng để nấu ăn, ăn sống trực tiếp cũng là một lựa chọn tồi.
Giang Đình Chu kén ăn, chỉ cần là đồ thê t.ử nấu, món gì cũng ngon.
Đường Đường cũng kén, cầm thìa nhỏ tự ăn.
Thỉnh thoảng bé rơi đồ ăn yếm, nhưng nhiều, Ôn Thiển và Giang Đình Chu cũng cứ để mặc con bé.
Con bé càng tự lập, họ càng thể thảnh thơi.
Ăn xong, Ôn Thiển tiên đun một nồi nước nóng, tắm cho nữ nhi.
Sau đó để Giang Đình Chu giặt quần áo và trông con, còn nàng thì xử lý đào.
Một phần dùng để đào ngâm đường, phần còn thành mứt đào.
Đường trong nhà nàng dùng hết, vẫn đủ, nàng lấy thêm một ít từ gian , lúc mới miễn cưỡng thành phẩm.
Đồ ăn xong đặt ở nơi mát mẻ, bảo quản kín, tiếc là tủ đá, nếu khi lạnh khẩu vị sẽ ngon hơn.
Giang Đình Chu thích ăn đồ ngọt, cảm thấy đồ thê t.ử quá tinh tế, chỉ hợp với những tiền dư dả và hưởng thụ cuộc sống.
"Bình Dương trấn quá nhỏ, nếu thể bán đào ngâm đường nơi khác, và chủ tiệm vẫn bằng lòng dùng đào ở thôn Đào Hoa chúng , lẽ việc buôn bán thực sự sẽ thành công."
"Dẫn dắt cả thôn cùng giàu, đây chuyện dễ dàng, chừng còn gặp tình huống ơn mắc oán, chi bằng cứ để Lý Chính tự nghiên cứu, chúng đừng phí tâm tư việc ."
"Ta cũng nghĩ như ."
Hiện tại, nhà họ ý định trồng cây ăn quả để kiếm tiền, nên chuyện sẽ tham gia .
Lý Chính việc cẩn thận, chính trực và chủ kiến, sẽ vì nóng vội mà dẫn trong thôn chuyện lớn một cách mù quáng.
Đây cũng là lý do Ôn Thiển bằng lòng bày mưu tính kế cho khác.
Cất kỹ các lọ, vại xong, "Nương tử, nàng tắm , Đường Đường ngủ ."
"Nhanh ?"
"Hôm nay con bé chơi mệt ."
Trẻ con dù tràn đầy sức lực đến mấy, chơi núi cả nửa ngày cũng mệt chứ.
Con cái ngủ , cha liền thảnh thơi.
Giang Đình Chu múc sẵn nước nóng cho Ôn Thiển, tranh thủ lúc nàng tắm thì giặt quần áo.
Kể từ khi gả cho Giang Đình Chu, Ôn Thiển chẳng mấy khi giặt giũ.
Phải rằng, gả cho một nam nhân việc mà , quả thực sẽ nhàn hạ hơn nhiều.
Đợi Ôn Thiển tắm xong, Giang Đình Chu nhanh nhẹn giúp đổ nước, đó giúp nàng lau khô tóc.
"Nương tử, ngày mai chúng cùng lên trấn."
Ôn Thiển nghĩ kỹ, "Ta thứ gì cần mua."
"Gần đây trấn mới mở hai cửa hiệu, thể xem thử."
"Cửa hiệu gì?"
"Một tiệm vải, còn một tiệm trang sức, tiện thể bán cả son phấn."
Ôn Thiển từ khi đến gian , từng trang điểm.
Ngày thường chăm sóc da , da nàng hiện tại vẫn trắng trẻo mịn màng.
Nàng hứng thú với son phấn trang sức, những thứ nàng đều trong gian.
Giang Đình Chu chủ động mời nàng tiêu tiền, nàng cũng nên mất hứng .
"Vậy thì xem, nếu hợp ý thì mua một chiếc trâm cài tóc chẳng hạn, nếu cần tiền gấp, còn thể mang đến tiệm cầm đồ đổi bạc."
Giang Đình Chu khẽ bật , "Nếu thật sự đến bước đó, chỉ thể rằng nam nhân của nàng vô dụng."
"Thiên tai nhân họa, đây cũng là chuyện khó ."
Ôm lấy Ôn Thiển, hôn nhẹ lên má nàng, "Đừng lo lắng, sẽ cố gắng kiếm tiền, và bảo vệ cho nàng và nữ nhi."
Ôn Thiển dỗ dành nên vui vẻ, ôm lấy eo Giang Đình Chu, "Ta lo, thể an sống hết đời như thế , là hạnh phúc ."
"Ta cũng hạnh phúc."
Giang Đình Chu cảm thấy thê t.ử chính là sự cứu rỗi của y, nếu gặp nàng, e rằng lúc y vẫn đang sống một cách mơ hồ.
Y thật sự gặp đại vận !