Phú Bà Xuyên Về Cổ Đại: Mang Không Gian Chạy Nạn Nuôi Manh Bảo - Chương 200
Cập nhật lúc: 2025-12-04 09:40:50
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sự công bằng
Đến mùa hè, thôn Đào Hoa bán lứa đào đầu tiên.
Những năm đó theo Lý trưởng trồng đào đều kiếm chút lời, còn những trồng, ngoài hối hận thì vẫn là hối hận.
Lúc qua mùa trồng cây nhất, đợi đến đầu xuân năm mới thể trồng đào.
Đào mới trồng một hai năm cũng trái, đợi sống còn ghép cành.
Việc chờ đợi đồng nghĩa với việc họ khác kiếm tiền, điều còn khó chịu hơn việc tự thua lỗ.
Lý trưởng thành công giúp dân làng kiếm bạc, mỗi ngày đều đầy khí thế, tinh thần phấn chấn vô cùng.
Hôm nay, Lý trưởng và Tộc trưởng mang theo một con gà trống lớn đến tìm Giang Đình Chu và Ôn Thiển.
"Nếu nhờ hai vị hiến kế, chúng cũng kiếm bạc. Đây là chút lòng thành, mong hai vị nhất định nhận lấy."
Lần Giang Đình Chu và Ôn Thiển khách sáo, nhận lấy con gà trống lớn, nhưng vẫn sự thật: "Người bỏ công sức là ngài, đáng cảm ơn nhất cũng là ngài."
Tộc trưởng gật đầu: "Hai vợ chồng họ đúng, công lao của ngươi lớn nhất."
Lý trưởng ngại ngùng gãi đầu: "Dẫn dắt dân làng sống hơn, đây vốn là việc nên ."
Sau khi khen ngợi Ôn Thiển và Giang Đình Chu một hồi, Lý trưởng : "Việc trồng đào quá phức tạp, nếu hai vị rảnh rỗi, cũng thể trồng một mảnh. Tuy rằng kiếm nhiều, nhưng cũng là một khoản thu nhập."
Việc chuyển nhà còn định đoạt, Ôn Thiển và Giang Đình Chu tiết lộ tin tức.
Chỉ rằng bây giờ nhiều tìm Giang Đình Chu đóng đồ gỗ, trong nhà còn ba đứa trẻ, thật sự tinh lực và thời gian để trồng đào nữa.
Tộc trưởng vỗ vai Giang Đình Chu: "Làm một việc cũng là điều . Nếu mộc thể nuôi sống gia đình, ngươi cứ chuyên tâm mà ."
"Ta hiểu ."
Sau khi ở nhà nửa canh giờ, Lý trưởng và Tộc trưởng mới rời .
Ôn Thiển chỉ con gà trống lớn: "Con trông hung dữ thật, chắc mổ nhỉ?"
Đường Đường từng gà mổ, lúc nép lưng nương: "Con cũng thấy nó hung dữ lắm."
Giang Đình Chu xách con gà lên: "Vậy thì thịt nó , cho nó cơ hội gây rối."
"Cha, con ăn mì gà tần."
"Được."
Giang Đình Chu hỏi Ôn Thiển: "Nương tử, nàng ăn gì?"
"Giống Đường Đường ."
"Được."
Giang Đình Chu hậu viện cắt tiết gà, Ôn Thiển bảo Đường Đường luyện chữ, tiện thể trông coi trong nôi, còn nàng thì bếp nhào bột.
Cặp song sinh đang thức, Đường Đường luyện chữ, bèn kéo một chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh trò chuyện với các em, còn kể chuyện cho chúng .
Trẻ con lúc nào cũng vô vàn ý tưởng kỳ lạ, khi Đường Đường nàng là tiên nữ, Ôn Thiển nhịn thành tiếng.
Nàng bắt đầu nghi ngờ, mỗi bé gái đều từng mơ tưởng là tiên nữ .
Giang Đình Chu từ hậu viện trở về, thấy Ôn Thiển đang việc: "Nương tử, đặt đó, đừng gì cả."
"Ta sắp xong . Chàng mau hầm gà , con gà trống trông già, chắc hầm lâu đấy."
Thịt gà hầm bằng nồi sắt lớn thơm, tuy chín hẳn, nhưng Ôn Thiển thèm lắm .
Nhào bột xong, nàng giao phòng bếp cho Giang Đình Chu.
Nàng tự chăm sóc hai tiểu oa nhi, bảo Đường Đường bài tập thật .
Không ai , Ôn Thiển liền lấy chút trái cây ăn cho đỡ thèm.
Trong chớp mắt, nàng bắt gặp vẻ mặt y hệt của cặp song sinh, hai tiểu gia hỏa mở to mắt, tầm mắt đồng loạt rơi xuống quả táo.
Mặc dù chúng gì, nhưng Ôn Thiển bỗng dưng cảm giác như bắt quả tang đang ăn vụng.
Nàng cất quả táo trở gian, xòe tay : "Hết ."
Hai đồng thời thu hồi ánh mắt, vung vẩy tay chân nhỏ bé, đứa chạm đứa một cái, đứa đ.á.n.h đứa nọ một cú, chơi đùa vui vẻ.
Ôn Thiển dáng vẻ nhỏ nhắn của chúng, khóe môi kiểm soát mà cong lên.
Đây chính là những đứa con của nàng, thật đáng yêu.
Đường Đường chữ trong chính sảnh, xong thì mang đến cho Ôn Thiển kiểm tra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-xuyen-ve-co-dai-mang-khong-gian-chay-nan-nuoi-manh-bao/chuong-200.html.]
Đối với việc học của con cái, Ôn Thiển nghiêm túc.
Tuy rằng thể tham gia khoa cử, nhưng ít nhất cũng cho con cái rằng học tập là một chuyện nghiêm túc, một khi bắt đầu thì đối đãi chân thành.
Nàng kiểm tra kỹ lưỡng bảng chữ, phạt Đường Đường chép năm những chữ sai, đó cầm tay chỉ cho Đường Đường cách luyện chữ.
Ban đầu, Đường Đường thể tập trung, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện chơi.
Sau dần dần cũng quen, thậm chí còn cảm thấy luyện chữ thú vị, mỗi ngày luyện một đến hai khắc, nàng đều cảm thấy thoải mái.
Hầm gà cần canh chừng liên tục, Giang Đình Chu xong việc, cũng đến xem nữ nhi luyện chữ.
"Cha, cha trông ."
Giang Đình Chu cảm thấy tổn thương: "Cha xem con chữ cũng ?"
Đường Đường hì hì hai tiếng: "Cha thể xem, nhưng con sợ sẽ ghen tị."
"Chúng còn nhỏ như , hiểu gì chứ."
"Thế cũng ." Đường Đường vẻ một tiểu đại nhân dạy dỗ: "Sau cha thể chỉ xoay quanh con, cũng thể chỉ xoay quanh , lúc nương ở với con thì cha chơi với các em, như mới công bằng."
Đối với một đứa trẻ năm tuổi, đây là điều công bằng nhất mà nàng thể nghĩ .
Ôn Thiển xoa đầu nữ nhi, với Giang Đình Chu: "Chàng mang Nhị Bảo Tam Bảo phơi nắng một chút ."
"Đành ."
"Cha, con còn ăn nho, cha thể hái cho con một chùm ? Đợi con xong chữ là thể ăn ."
Được giúp nữ nhi việc, Giang Đình Chu cầu còn .
"Cha sẽ chọn cho con một chùm lớn nhất."
Ôn Thiển bất lực: "Nho còn chín hẳn, đừng cho con bé ăn nhiều quá, tào tháo rượt đấy."
"Con khỏe mạnh lắm, sợ !"
Mặc dù nho còn chín , nhưng chỉ cần vị chát, Đường Đường thấy ngon .
Đuổi Giang Đình Chu và cặp song sinh , Ôn Thiển tiếp tục dạy Đường Đường luyện chữ, mãi đến hai khắc mới cho nàng sân chơi.
Cặp song sinh ngủ say, Ôn Thiển xổm bên nôi gương mặt lúc ngủ của hai .
Nàng đưa tay cà nhẹ lên mũi tiểu gia hỏa: "Đáng yêu quá."
Giang Đình Chu xích gần, cùng nàng ngắm bọn trẻ: " là đáng yêu, giống hệt nàng ."
"Cha, chẳng lẽ con đáng yêu ?"
"Con cũng đáng yêu."
Đường Đường ăn nho một hồi lâu, cuối cùng kết luận: "Hình như các em bé sẽ đáng yêu hơn một chút, Tiểu Thạch Đầu cũng , mập mạp, tròn trịa, đáng yêu quá chừng."
Hai vợ chồng lời nữ nhi chọc : "Con cứ như thể con là trẻ con ."
Đường Đường đầy tự tin phản bác: "Con vốn dĩ trẻ con, con hơn năm tuổi ."
Trong quan niệm của Đường Đường, chỉ trẻ con ba tuổi mới tính là em bé.
Người như nàng, xem là lớn .
Ăn xong nho, nàng lén lút véo nhẹ tay : "Nương, chừng nào các em mới ?"
"Còn sớm lắm, đợi một tuổi mới ."
"Vậy chừng nào các em mới ?"
"Cũng đợi một tuổi."
Đường Đường thở dài: "Con còn đưa các em chơi nữa, các em mau lớn lên chứ?"
Ôn Thiển : "Con cũng từng bước từng bước trưởng thành như ?"
Gà Mái Leo Núi
"Không , con mới hơn một tuổi theo nương đồng đưa cơm ."
Do Giang Đình Chu thỉnh thoảng kể những chuyện ngây ngô của Đường Đường hồi nhỏ, nên đến giờ nàng vẫn còn nhớ chuyện ngã xuống mương nước.
Càng nghĩ càng thấy thật giỏi giang.
Nàng mới hơn một tuổi xuống ruộng cơ mà.
Ôn Thiển liếc nữ nhi, thấy cái vẻ mặt vênh váo của nó thì nhịn bật .
Cái con bé chẳng di truyền từ ai, tự luyến hết sức!