13.
 
Hoàng thượng  trách mắng hoàng hậu, còn phạt bà  nửa năm bổng lộc.  ngoài việc đó , bà  chẳng  chịu thêm hình phạt gì khác.
Chung quy, hoàng thượng vẫn thương xót Thẩm Quân Nhu. Dáng vẻ ngoan ngoãn, sợ hãi đến run rẩy của nàng  khiến  động lòng,  che chở.
Vì để an ủi nàng, hoàng thượng phong nàng trở   Nhu Phi. Thế nhưng điều khiến Thẩm Quân Nhu mãn nguyện nhất chính là việc Lưu Tằng  xử tử.
 
Khi trong phòng chỉ còn   với nàng,  còn  kịp lên tiếng thì nàng  đưa tay che miệng  .
“Giờ chúng  như hai con châu chấu buộc cùng một sợi dây .” Nàng nhoẻn miệng , trông như  trút  gánh nặng trong lòng.
 
Ta cúi xuống giúp nàng  chiếc áo lót  thấm đẫm máu. Nước mắt  nhòe , chẳng còn  rõ  gì, chỉ thấy màu m.á.u đỏ chói vẫn in hằn trong mắt.
 
“Nếu như …” Ta run giọng cất tiếng, chẳng giấu  tiếng . Sắc mặt Thẩm Quân Nhu trắng bệch, nhưng vẫn cố chấp ngẩng đầu lên:
“Ta là   tướng sinh quý tử, đương nhiên… đương nhiên vẫn  thể sinh con.”
Nàng yếu quá,  mấy câu thôi   . Mấy vị phi tần trong cung đều từng  nàng giúp đỡ. Như Lương quý nhân , cả nhà đều là do nàng cứu. Những năm nay, nàng  học  cách  nghiêm khắc  độ lượng,  tiến lui cẩn trọng.
Thế nhưng trong lòng, vẫn cứ là  bướng bỉnh như xưa.
 
Ta  gương mặt nàng trắng như giấy,  mà vẫn nở  nụ  hài lòng.
Cuối cùng  cắn răng, lặng lẽ rơi nước mắt.
Đây là tỷ  , là Thẩm Quân Nhu của . Ta siết chặt chuyện ăn uống của nàng, mỗi ngày nấu sữa nóng cho nàng uống,  cho nàng vì  giữ eo mà nhịn ăn nữa. Ba nhóm chất dinh dưỡng đều  ăn đủ.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Buổi chiều lúc   ai,  để nàng cùng tập luyện với . Rảnh rỗi thì  dạy nàng học chữ,  sách. Hoàng thượng  thích dáng vẻ hồng hào, khỏe mạnh của nàng  khi ăn uống đủ chất. Lại   nàng ham học, bệ hạ càng thêm yêu mến sự nho nhã của nàng, thỉnh thoảng gọi nàng tới Dưỡng Tâm điện hầu bút mực.
 
Lên điện nhiều , tất nhiên cũng sẽ chạm mặt hoàng hậu. Hoàng hậu giờ   tuổi, nhưng khi đối mặt với Thẩm Quân Nhu vẫn lạnh lùng  nhạt:
“Nhu phi đối với   thì , nhưng  là một mẫu  độc ác. Thà bỏ con trong bụng, chỉ để đổi lấy mạng Lưu Tằng.”
“Lưu Đằng chẳng qua chỉ đụng  cung nữ Tự Khanh một ,  đáng để  lấy cả một hoàng tử trong bụng mà đánh đổi ?”
“Chỉ cần   một câu, bổn cung sẵn sàng vì  mà đòi  công bằng. Cần gì  đem cái thai trong bụng  mà đùa giỡn?”
 
Lời của hoàng hậu nhắm thẳng  tim  khác, nhưng Thẩm Quân Nhu chỉ nhẹ nhàng đáp , giọng mềm như nước  chẳng để lộ chút sơ hở nào:
“Hoàng hậu nương nương đang  gì ? Đứa trẻ trong bụng thần … là do nương nương  dung nổi mà thôi.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-hoa-tram-lac/chuong-13.html.]
Nàng khẽ , nụ  rực rỡ như đoá hoa  nhất chốn hậu cung: “ hoàng thượng  , thần  và ,   vẫn sẽ  con.”
Nàng ngẩng đầu  thẳng  hoàng hậu: “Dù … thần  vẫn còn trẻ.”
 
Ta hỏi nàng,  vui  khi cãi  hoàng hậu.
“Cãi  gì cơ, bản cung   .” Nàng kiêu ngạo tựa  tay , “Vui ? Trong cung , bản cung vui vẻ  gì?”
Sau đó nàng  mặt qua  : “Còn ngươi thì ?”
 
Ta thở dài: “Ta  từng  với nương nương , nếu như nữ nhân   sinh con, sinh  cũng  thể tự do tự tại, sống trong một thế giới bình đẳng, thì  mới vui.”
 
Thẩm Quân Nhu buồn chán  mặt : “Lại là mấy lời , những lời điên rồ  ngươi  thể  với  là , chứ để  khác  thấy, chắc chắn họ sẽ cho rằng ngươi  thứ gì đó quái lạ nhập  .”
 
Ta chỉ im lặng đáp ,  tiếp tục  cùng nàng thêm một đoạn.
 
“Không , cái thế giới đó, bản cung  thích.” Thẩm Quân Nhu nghĩ ngợi một chút   tiếp, “Nếu như thật sự như ngươi ,   đều bình đẳng,  thì  còn ai là nô tì nữa? Bản cung khó khăn lắm mới leo lên  vị trí , nếu   đều bình đẳng, ai sẽ dập đầu, mang giày cho bản cung? Nếu ngươi vui, bản cung   thể vui .”
 
Nàng hừ một tiếng qua mũi: “Chẳng   sai  tới hầu hạ ngươi  ? Ta sẽ  sai thêm mấy  tới hầu ngươi, bảo đảm ngươi sẽ thoải mái.”
 
 là những lời lẽ    . Ta   tranh cãi với nàng:
“Không cần , họ  .”
 
Thẩm Quân Nhu sờ lên bụng : “Bản cung    cảm giác như…   ?”
 
Ta : “Chút nữa sẽ mời thái y tới xem.”
 
Thẩm Quân Nhu  bụng , đột nhiên : “Thật , sinh một nhi nữ cũng  tệ.”
 
Cửu hoàng tử tuy còn nhỏ, nhưng  tỏ   thông minh. Mới ba tuổi mà   thể  thuộc lòng thơ văn,    hoàng thượng yêu mến.
 
Nàng suy nghĩ một lát,   mỉm   : “Ngươi xem, nếu là công chúa, gọi là Hoan Duyệt   ?”
 
Hoan Duyệt, chẳng  là vui vẻ ?
Ta nắm lấy tay nàng: “Lần đầu sinh A Tĩnh,    ở bên nàng.”
 
Thẩm Quân Nhu nhăn mũi : “Đau, thật sự  đau.”
 
Lần ,  nhất định sẽ ở đây. Ta sẽ bảo vệ nàng. Bảo vệ nàng và sự "vui vẻ" của nàng.