3.
 
Lần  đến lượt  nhét lòng đỏ trứng  miệng nàng. “Ta ở Nội vụ phủ, chẳng thiếu chút đồ ăn  .” Thấy nàng còn ngập ngừng,  bèn  thêm: “Nếu giờ ngươi  chịu ăn, dung mạo sẽ kém   một bậc, còn mơ gì đến chuyện  phi?”
 
Thế là nàng liền lập tức nuốt nó xuống. Kỳ thực  cũng chẳng kiếm  lợi lộc gì lớn, nhưng so với nàng thì vẫn dễ chịu hơn phần nào.
 
Sau khi   vững ở Nội vụ phủ, liền nghĩ đủ cách đưa Thẩm Quân Nhu qua bên , ít nhất tiền tháng cũng khá khẩm hơn chút.
 
Ròng rã hai năm dành dụm, cuối cùng nàng cũng gom đủ mười lạng bạc—một khoản tiền lớn—để mua một cơ hội đưa tranh trừ hàn  cung trong dịp lễ.
 
Những dịp lễ tết, việc đưa lễ phẩm luôn đắt đỏ hơn thường, bởi khi chủ nhân tâm tình , cơ hội  ban thưởng cũng nhiều hơn.
 
Lúc nàng bưng đồ ,   gặp  tam hoàng tử của Trân tần và tứ hoàng tử của hoàng hậu. Tứ hoàng tử khi   tròn năm tuổi, ngáp dài: “Tuyết trắng khắp nơi, thật chẳng thú vị,  là điềm gở.”
 
Thẩm Quân Nhu mắt tinh như , thấy Trân tần đang chậm rãi theo  hoàng thượng bèn cúi nhẹ , dịu dàng : “Tứ hoàng tử, xin chớ chê tuyết cảnh đơn điệu. Quê nhà nô tỳ thường , tuyết là điềm lành báo năm   mùa. Ắt hẳn sang năm sẽ là niên cảnh phồn vinh, lúa gạo đầy kho.”
 
Tam hoàng tử liền tiếp lời: “Tất nhiên , phụ hoàng là bậc  thiên ân che chở.”
 
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Hoàng thượng  trọn lời đối thoại, nét mặt hiện rõ vẻ hài lòng: “Tiểu cung nữ , cũng coi như  chút kiến thức.”
 
Song ánh mắt  sang tứ hoàng tử  chẳng mấy vui vẻ.
 
Thẩm Quân Nhu  khom  hành lễ, còn  thưa thêm, thì Trân tần  nũng nịu lên tiếng: “Bệ hạ, tuyết lạnh thấu xương, cần gì  khó xử hài nhi? Tứ hoàng tử còn nhỏ, ham chơi cũng là chuyện thường.”
 
Hoàng đế  , liền rời mắt khỏi tứ hoàng tử. Thẩm Quân Nhu trong lòng hậm hực vì Trân tần xuất hiện quá sớm,  vui mừng vì  hoàng thượng khen ngợi, tối   ngừng lặp  cảnh tượng ban ngày với , thao thao bất tuyệt.
 
“Ngươi  xem, hoàng thượng liệu  nhớ đến  ?” Nàng hỏi, gương mặt ngượng ngùng nhưng đầy háo hức.
 
Sáng hôm , thánh chỉ từ hoàng hậu truyền đến.    là sắc phong như nàng hằng mong, mà là trách tội nàng  việc bất lực, đánh ba mươi tát, lập tức  điều khỏi Nội vụ phủ, phái tới điện Thừa Hương  cung nữ quét dọn.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-hoa-tram-lac/chuong-3.html.]
Hoàng hậu giận dữ vì lời  hôm qua của Thẩm Quân Nhu khiến tứ hoàng tử của bà trở nên ngốc nghếch trong mắt vua. Lại càng hận Trân tần  nhân cơ hội thêm dầu  lửa.
 
Trân tần hiện nay đang  hoàng ân sủng ái, quyền thế như mặt trời giữa trưa, hoàng hậu chẳng thể động tới.  một cung nữ nhỏ như Thẩm Quân Nhu thì  dễ dàng  trừng trị.
 
Thẩm Quân Nhu quỳ gối  thái giám truyền chỉ,  xong thì hoảng hốt ngẩng đầu, thần sắc hoang mang, chẳng kịp  lời nào   một cái tát đánh bật ngã xuống đất.
 
Kẻ  tay là ma ma  cận của hoàng hậu, bà  dùng hết lực, mỗi cái tát như trút xuống  thù hận. “Con tiện tỳ , tâm tư ngươi  còn   ?”
 
Bà   từ   cao  xuống Thẩm Quân Nhu  co rúm  đất: “Còn dám mơ tưởng quyến rũ hoàng thượng? Đồ dâm tiện! Hoàng hậu nương nương lòng  từ bi, tha cho ngươi một mạng, còn  thì sẽ khiến ngươi dập tắt cái vọng tưởng đó!”
 
Gương mặt Thẩm Quân Nhu sưng vù, m.á.u tươi trào  từ mũi miệng.  đó vẫn   điều đáng sợ nhất.
 
Một khi tiếng  là yêu mị lan truyền, nàng sẽ  còn chỗ  trong cung nữa. Nội vụ phủ, các cung của phi tần, chẳng nơi nào dung chứa cung nữ mang tai tiếng.
 
Hoàng hậu vốn là  nổi tiếng từ bi, điềm đạm.  sự từ bi đó chỉ  ở lớp vỏ ngoài của bà —mỗi ngày ăn chay tụng kinh,  từng để ý đến  phận  của một tiểu cung nữ vì bà  mà trả giá.
 
Tối hôm đó, Thẩm Quân Nhu phát sốt cao, gương mặt sưng vù như quả cà chua,  chạm   rịn  dịch. Ta cầu xin khắp nơi, nhờ đủ ân tình, mới khiến nàng  nán  một đêm trong nội xá của cung nữ.
 
Cung nữ nhỏ như chúng ,  thể thỉnh thái y, nhưng chỉ cần  tiền, vẫn  thể mua  vài vị thuốc. May ,  còn hiểu  chút y lý.
 
Ta mua kim kiều mạch và hồng đằng để thanh nhiệt giải độc,  dốc bạc lớn mua một nhánh đan sâm, chỉ mong kéo   thở của nàng .
 
 Thẩm Quân Nhu trong cơn mê man vẫn  ngừng rên rỉ gọi .Ta nhẹ vỗ về nàng, dịu giọng dỗ dành: “Ngoan, cắn lát sâm  .”
 
Nàng nhắm nghiền mắt, lệ từng giọt tuôn rơi.
 
“Sao chứ?”—mỗi một chữ đều như từ kẽ răng rít —“Chỉ vì họ là hoàng hậu, là phi tần ?”
 
Ta lặng im.