Hơn nữa  cũng    thể hành phòng, chỉ là...
 
Thôi , nàng còn trẻ, cả đời còn  dài,  cần thiết    lỡ dở.
 
Hiểu lầm thì cứ hiểu lầm .
 
Thế là   bất đắc dĩ: "Oan ức cho nàng , ..."
 
Nàng liên tục xua tay: "Ta nào  oan ức gì, tướng quân mới là đáng tiếc đó,  hình thể phách , nếu   thương, chắc chắn  thể một  vác bốn năm bao ngô, ngô nhà  sắp chín ..."
 
"..."
 
Ta mấy   mở lời, đều  cảm giác  thể lên .
 
Phu nhân  chuyện cũng thật là...  ai sánh kịp.
 
Đêm động phòng hoa chúc, vốn nên là lúc hai tình yêu hoan hỷ.
 
 nàng    thể “  chuyện đó”, liền kéo  cùng nghiên cứu xe lăn.
 
Hướng Vãn một  áo vải mộc mạc, tùy ý   ghế, bên cạnh bày la liệt mấy tờ bản vẽ, hớn hở kể cho   xe lăn nên cải tiến thế nào.
 
Cuối cùng nàng  ngang dọc  ghế ngủ  ,  mặt vẫn còn vệt mực.
 
Ta lắc đầu thở dài, lau  vết bẩn  mặt nàng.
 
Nghe nàng lẩm bẩm  mớ:
 
"Về ...  xuất chinh về ."
 
Lòng  khẽ đau xót, suy nghĩ rối bời.
 
Lúc  nha  lặng lẽ  .
 
Nàng    đang ngủ say  giường,    , khuyên nhủ: "Chân tướng quân nên châm cứu định kỳ, Thái y  đợi  lâu ."
 
Ta giữ chặt cái chân đau đến co quắp,  : "Vừa nãy  phu nhân  chuyện,  để ý đến chân đau."
 
Nha  đẩy   ngoài, vì nàng  từng là  bên cạnh mẫu , nên trong ngữ khí  thêm vài phần trách móc: "Phu nhân vẫn là tính trẻ con,  chuyện  ngừng, tướng quân nên chú ý đến  thể của ."
 
"Không ,  thích  nàng  chuyện."
 
--- Chương 5 ---
 
Phu nhân hoạt bát hiếu động, vốn dĩ Phủ Tướng quân rộng lớn chỉ  một  , lạnh lẽo vắng vẻ.
 
 từ khi nàng gả ,  đột nhiên cảm thấy Phủ Tướng quân trở nên đầy ắp.
 
Chẳng hạn như lúc ——
 
"Các ngươi đang treo gì ?"
 
Ta vốn dĩ đang  sách trong nhà, nhưng bên ngoài ồn ào bất thường, dứt khoát cũng   xem bọn họ đang  trò gì.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-nhan-cua-ta/chuong-3.html.]
"Đây là đèn lồng hình thỏ do phu nhân , nàng   treo lên, nhưng cái thang  thấp một chút, phu nhân  tìm cây sào ."
 
Chiếc đèn lồng hình thỏ ... thật sự  thể coi là  mắt.
 
Chỉ là nàng  treo thì cứ để nàng treo .
 
Xoay  đang định trở về phòng.
 
Đột nhiên——
 
"Ta đến ! Ta đến ! Ta tìm thấy cây sào ."
 
Theo tiếng động  , phu nhân chân đạp cánh hoa rơi, bưng cây trường thương của , hấp tấp chạy đến.
 
Đám  hầu trong viện đều biến sắc, nàng  một mặt đắc ý: "Chàng xem     nhiều đèn lồng thỏ,  phát hiện trong phủ tối quá, hôm qua  về suýt nữa đ.â.m  tường..."
 
Nàng  ,  trèo lên thang, dùng một đầu trường thương nhấc đèn lồng thỏ treo lên xà nhà.
 
Thuộc hạ bên cạnh  thể  tiếp  nữa: "Phu nhân, trường thương  ..."
 
Ta giơ tay ngăn : "Còn ngẩn  đó  gì, mau giúp phu nhân treo đèn lồng ?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
 
Nói đoạn,   rụt về thư phòng   ánh sáng .
 
Từ khi  thương  luôn u uất buồn bã, tinh thần cố gắng  đây cũng suy sụp, dường như  đời    việc gì cần  hao tâm tổn sức để .
 
Không như    chiến trường, mỗi ngày đều  căng tất cả các dây cung, dốc hết sức sống sót.
 
"Tướng quân rõ ràng  ở cùng phu nhân nhiều hơn, vì   lui về?" Giọng  lo lắng của thuộc hạ vang lên từ phía .
 
Ta ngẩn    ngoài cửa sổ.
 
Lúc  nàng đang bưng trường thương của  đánh quả  cây, cây thương  nặng, nàng cầm  vững, một cái đánh chệch  cây hải đường bên cạnh,  hoa rụng tơi bời.
 
Khiến nàng  ngừng .
 
Trong khoảnh khắc đó  thế mà  nghĩ, nếu   thể hành động tự do thì thật , như    thể giúp nàng hái quả, đánh hoa hải đường.
 
Nghĩ tới nghĩ lui   khỏi tự giễu mà .
 
Thái y đều   thể giữ  tính mạng  là trời cao chiếu cố .
 
Ta thế mà còn ở đây  mộng hão huyền ?
Không  quấy rầy nàng,  liên lụy đến nàng, đợi đến ngày nàng  rời ,  lẽ lòng  sẽ dễ chịu hơn một chút.
 
Chuyển ánh mắt trở  sách, n.g.ự.c  một trận khó chịu, thậm chí  chút đau, thế là  nhịn  đưa tay sờ viên đan dược trong ngăn kéo.
 
Thuộc hạ thấy  vội vàng ngăn : "Thái y dặn, thuốc    ăn nhiều, hôm nay   ăn ba viên ."
 
Trong lòng  đột nhiên dâng lên một trận lửa giận, đang định bộc phát, một cái đầu lông xù đột nhiên xuất hiện ngoài cửa sổ.
 
"Kỷ Hành Giản, quả  ngọt quá! Chàng nếm thử ."