Nàng... nàng  mà  !
 
Ngược  còn vén váy chạy đến, như một con thỏ nhảy ba bước hai bước lên giường .
 
Rồi nhích  chui  chăn của .
 
"Cái cây bên ngoài trông như lão yêu quái, đáng sợ quá,   dám về nữa!"
 
Nàng mềm mại cuộn tròn trong chăn,  ngây  một lúc lâu, mới cảm thấy mặt nóng ran, vội vàng lên tiếng: "Vậy nàng cũng  thể ngủ  giường ... mau  ,  bảo  đưa nàng về."
 
Lời   dứt,  trong chăn  vươn tay ôm chặt lấy eo : "Không! Hôm nay  cứ  ngủ cùng !"
 
Thân  cứng đờ, tay kéo tay nàng do dự.
 
Do dự là đại kỵ trong quân, nhưng với Lý Hướng Vãn   phạm quá nhiều  .
 
"Không , mau  ." Sự kháng cự của  quá vô lực.
 
"Không ! Không !" Nàng trùm trong chăn, giọng  ồm ồm.
 
"..."
 
Trước tình cảnh hiện tại,  cũng  chút bối rối.
 
Một lúc , một góc chăn  vén lên, lộ  khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì  ủ, nàng trợn mắt phồng má  : "Chàng thật là nhẫn tâm! Bên ngoài tối như ,   thể để  ở bên cạnh  ?"
 
Đôi mắt tròn xoe chợt phủ một lớp lệ mỏng.
 
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nàng  trêu chọc , nàng thực sự đau lòng .
 
Thế là  vội vàng đưa tay , nhưng nàng   mặt  một bên,    chạm , song bàn tay đang ôm eo    buông .
 
"Thôi , nàng  ngủ thì cứ ngủ ."
 
Giọng  dịu dàng pha chút bất đắc dĩ.
 
Nàng  mặt , mắt đỏ hoe, giọng cũng nghẹn ngào: "Kỷ Hành Giản  mau khỏe  ! Ngô ở ngoài đồng nhà chúng  sắp chín ."
 
Ánh mắt  khẽ khựng , trong lòng chợt hiểu .
 
Phu nhân thông minh, nàng đương nhiên       gì.
 
Cho nên  đổi một cách khác để giữ  .
 
Lần  đến lượt   mặt  lau nước mắt.
 
Nàng  từng nghĩ đến việc rời , dù   ti tiện đến , nàng vẫn nguyện ý ở bên .
 
Ta đưa tay  trong chăn, thử thăm dò vai và cánh tay nàng: "Vừa     đụng  cửa ? Đau ?"
 
--- Chương 10 ---
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-nhan-cua-ta/chuong-6.html.]
Sáng sớm hôm ,  vươn tay sang bên cạnh, chạm  một  lạnh lẽo.
 
Mở mắt , bên cạnh   còn bóng .
 
Nha  bưng bát thuốc , liếc  ,  đầy ẩn ý: "Phu nhân dặn là Tướng quân tỉnh  thì nhớ uống thuốc."
 
Đây là  chứ, sáng hôm  dậy  bắt  uống thuốc, hình như ...
 
 tối qua... tối qua rõ ràng chẳng  gì xảy  cả!
 
"Đừng  nữa,  chuyện  như nàng nghĩ !"
 
Nha   thèm để ý: "Ta   gì , Tướng quân bây giờ    ngoài hít thở  khí ? Phu nhân  đến từ đường ."
 
Nàng đến từ đường  gì?
 
Tâm  chợt thắt , vội vàng uống thuốc xong, bảo  đẩy  đến từ đường.
 
Trong từ đường, tất cả linh bài đều   mới,   là  do tay nàng .
 
Bên cạnh còn dựng một ngọn đèn trường minh cao bằng .
 
Nàng nhỏ bé, cầm hương, quỳ thẳng tắp  bồ đoàn: "Tam thúc công, đại bá, phụ , mẫu , đại ca... Bây giờ con chính thức đến bái kiến chư vị,   với tư cách tân phụ của Hành Giản, mà là với tư cách con dân Đại Lương. Tạ ơn các vị  bảo vệ Đại Lương, để bách tính an cư lạc nghiệp... Các vị là dũng sĩ, là đại  hùng."
 
Thật   trưởng  chẳng dũng sĩ chút nào,   cũng sợ chết.
 
Huynh  cứ lẩm bẩm mãi, bao giờ thì cuộc chiến  kết thúc,  về nhà cưới vợ sinh con,  kinh doanh mấy cửa tiệm,  cày thêm mấy mẫu ruộng .
 
Huynh   cùng  trong lòng trọn đời bên , còn  dắt con  xuống sông bắt cá mò tôm, như chúng  hồi nhỏ .
 
Trước đây phụ  luôn mắng  trưởng,   chẳng  chút tiền đồ nào,  là những chuyện gió hoa trăng tuyết.
 
Hắn  đánh trận  gì  ho, thành công thì nhất tướng công thành vạn cốt khô, thất bại thì cũng mã cách khỏa thi, một nắm đất vàng.
 
Dù   , nhưng    vẫn một  tử thủ cô thành ba ngày ba đêm.
 
Cảm xúc trong lòng  ngừng cuộn trào.
 
Ánh nắng chiếu   ấm áp, linh hồn  tê liệt bấy lâu trong  thể bệnh tật , dường như cũng bắt đầu ấm trở .
 
Ngày đó  một   hoàng cung.
 
Câu đầu tiên Ngụy Tử Lâm thấy   là: "Ngươi  mà còn sống ư?"
--- Chương 11 ---
 
Hắn   long ỷ chạm khắc vàng ngọc,  xuống  từ  cao.
 
Trong mắt    còn sự nhiệt huyết vì nước vì dân.
 
Và Kỷ gia  đời đời trung lương  mà  phụng sự một quân chủ như  ?
 
"Tạ ơn Bệ hạ, thần  những  sống, mà còn  sống thật . Hôm nay  cung là  thỉnh Bệ hạ đừng quấy rầy gia quyến của thần nữa."