Hắn nhướng mày: "Sao? Phu nhân bất kính  sợ hãi  của ngươi cũng sợ ngươi  ?"
 
"Tạ ơn  quan tâm, phu nhân minh bạch  lẽ, về    linh bài cho những  hy sinh vì Đại Lương, thành tâm tế điện."
 
"Chỉ là Ngụy Tử Lâm, nếu ngươi còn điên rồ nữa, coi chừng tự rước lấy hậu quả!"
 
Ta lạnh lùng  vẻ mặt  dần méo mó,   một cước đá đổ thư án, tức giận chỉ  : "Ngươi dám  chuyện như  với trẫm! Thật sự cho rằng thiên hạ  do Kỷ gia ngươi đánh nên mang họ Kỷ ?"
 
"Đều là vì ngươi! Triều thần  riêng mới  trẫm vô dụng, vì   danh tiếng   đều để ngươi độc chiếm, vì   trẫm tùy tiện ban cho ngươi cũng  thể một lòng một  với ngươi, còn  trẫm yêu nhất...  tự xin  lãnh cung..."
 
"Các ngươi đều chê  trẫm vô năng... đều oán hận trẫm..."
 
Người tự xin  lãnh cung là Diệp Quý Phi.
 
Nàng và Ngụy Tử Lâm xem như thanh mai trúc mã, nhưng    hiểu , sống c.h.ế.t  chịu  Hoàng hậu, cho nên Ngụy Tử Lâm mới lập vị Hoàng hậu hiện tại .
 
Ngày đại điển phong hậu, Diệp Quý Phi  tự xin  lãnh cung, đến nay  bốn năm.
 
"Kỷ Hành Giản, hôm nay trẫm sẽ trị tội ngươi! Trẫm  tống ngươi  đại lao! Khiến ngươi vĩnh viễn   ngày trở !"
 
Hắn   liền bò xuống đất tìm bút  tấu chương.
 
Một bộ dạng điên loạn vô phương.
 
"Hắn  tội tình gì?"
 
Một giọng nữ lạnh lùng trầm  bỗng nhiên vang lên.
 
Cả  Ngụy Tử Lâm chợt cứng đờ.
 
Hôm nay là ngày gì , Diệp Miễn   khỏi lãnh cung .
 
Sau bốn năm trời.
 
"Kỷ Tướng quân gần đây  thể   ?"
 
Diệp Miễn liếc mắt  Ngụy Tử Lâm,  hành lễ với .
 
"Tạ ơn Quý phi nương nương nhớ đến, thần  khỏe hơn nhiều ."
 
Câu đầu tiên  mà    với Ngụy Tử Lâm ?
 
Xem  kẻ nào đó  tức c.h.ế.t .
 
Quả nhiên, Ngụy Tử Lâm chẳng  từ lúc nào  xuất hiện  lưng Diệp Miễn, trừng mắt  chằm chằm .
 
"Tướng quân một lòng vì nước, là cái phúc của Đại Lương. Nếu hôm nay Bệ hạ nhất định  trị tội Tướng quân,  thì hãy cứ lấy  Diệp Miễn  mà khai đao ."
 
Diệp Miễn  kiêu  hèn  Ngụy Tử Lâm, rõ ràng là đang ép  thu hồi ý chỉ.
 
Ngụy Tử Lâm ngang ngược cả đời,  ngờ cũng  ngày  áp chế.
 
Hắn  thể tin nổi trừng lớn mắt, tủi   Diệp Miễn: "Nàng  đây chỉ  bảo vệ Kỷ Hành Giản ? Không  gì   với trẫm ư?"
 
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Thiếp và Bệ hạ   gì để ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-nhan-cua-ta/chuong-7.html.]
 
Ánh mắt Diệp Miễn lạnh như đầm nước trong, tựa như một khối băng giá  thể hóa giải.
 
"Nàng   bảo vệ ,  trẫm tự nhiên sẽ  theo ý nàng."
 
Ngụy Tử Lâm  buồn bã.
 
"Đa tạ Bệ hạ minh đoán!"
 
Diệp Miễn  xong liền  dậy rời , chỉ để  Ngụy Tử Lâm với vẻ mặt u oán.
 
Ta thấy  bất đắc dĩ nhún vai: "Diệp Quý Phi một  ngạo cốt, ở hậu cung thật quá đáng tiếc."
 
"Ngươi câm miệng!" Ngụy Tử Lâm nghiến răng nghiến lợi,  mỉa mai: "Ít nhất nàng còn nguyện ý kéo trẫm một phen, đời  cứ dây dưa như  cũng khá ."
 
"Thật ?  theo  thấy Diệp Quý Phi  hề  dây dưa với ngươi."
 
"Những năm nay ngươi   bao nhiêu chuyện hồ đồ ngươi tự tính xem, đảng phái của Hoàng hậu dã tâm lang sói, ngươi cũng nên tỉnh táo  !"
 
Những năm    vướng  hoàng quyền, cố chấp tự dùng,  xa lạ với Ngụy Tử Lâm mà  từng quen .
 
  vẫn  thử một  nữa.
 
Người năm xưa  bất chấp  lời bàn tán mà tin ,  cũng  kéo   khỏi những lời thị phi.
 
Cho dù  thể vô ích.
 
Chỉ là  , dù   quân vương sáng suốt, nhưng   một chuyện hoang đường.
 
Hắn cưỡng chế đưa Diệp Quý Phi từ lãnh cung  ngoài,  giam lỏng nàng.
 
Sau đó  đầy ba tháng, Diệp Quý Phi liền bệnh nặng mà qua đời.
 
Cho đến khi mất, nàng cũng  từng bước  khỏi nơi  giam cầm một bước.
 
Nghe  là nàng  bệnh nhưng  chịu uống thuốc, sống c.h.ế.t tự  hành hạ đến chết.
 
Vì nàng  ân với , nên  đích  đến cố hương của nàng tế bái.
 
Sau khi nàng mất, linh bài   hoàng lăng, mà  đưa về cố hương.
 
Vì gia tộc và   của nàng đều ở đó.
 
Người  tế bái cũng chỉ   , trong cung cũng  vì thế mà dậy sóng lớn.
 
Cho đến cuối năm Hoàng đế đổ bệnh, Ngụy Tử Lâm mới liên tiếp hạ ba đạo thánh chỉ triệu   cung.
 
Mấy tháng  gặp,  tiều tụy khô héo.
 
Thấy  đến,  liền cho lui  hầu,   chua chát với :
 
"Không ngờ đến lúc lâm chung,  trẫm tin tưởng nhất vẫn chỉ  ngươi."
 
"Hành Giản, giúp trẫm  cuối ! Sau khi trẫm chết, do ngươi phò tá tân đế, duy chỉ  ngươi trọng chưởng binh quyền, mới  thể trấn nhiếp bách quan văn võ."