Lâm Ban Nhược thấy  giả vờ bất tỉnh thì sốt ruột đến mồ hôi nhễ nhại, vỗ cửa nửa ngày trời mà  vẫn  hề  động tĩnh gì, cuối cùng nàng  đành hậm hực bỏ .
Đến tối khi Phương Trị trở về, thì phía tiền viện  ầm ĩ hết cả lên.
Thì   ban ngày Lâm Ban Nhược  moi  tiền từ chỗ , đành  đem bộ vòng vàng của   cầm để lấy mấy trăm lượng bạc, mới  thể giải quyết  thỏa  việc.
Lâm Ban Nhược vốn quen với việc chỉ  lợi chứ  bao giờ chịu thiệt, nay   chịu một khoản lỗ lớn như , liền kéo tay áo Phương Trị  lóc ỉ ôi  ngừng, nhất quyết đòi  công bằng cho bằng .
Phương Trị vốn đang tức giận, tự dưng vướng  một vụ kiện tụng khiến   đủ đau đầu , nay về đến nhà  phát hiện Lâm Ban Nhược chẳng những  giải quyết   việc mà còn dám  sang đòi tiền , khiến trong lòng  càng thêm phần phiền bực, liền mặt mày cau  quát mắng: "Bà mẫu ngươi quản lý việc nhà suốt hai mươi năm trời, cũng  từng than vãn nửa lời, còn ngươi mới cầm tạm quyền  một ngày mà   lóc ầm ĩ với  như thế là cái thể thống gì?"
Một câu   chẳng khác gì gáo nước lạnh tạt thẳng  mặt, khiến Lâm Ban Nhược cứng họng  thể thốt nên lời nào.
Phương Khinh Ngữ còn  bên cạnh thêm dầu  lửa:
" , cháu dâu , từ lúc ngươi về đây  dâu, một là  cần hầu hạ công công bà mẫu, hai là   lo chuyện quản gia, sống sung sướng quá  còn gì! Ngươi  khắp kinh thành mà xem,  nàng dâu nào  đối xử  như ngươi ?"
Lâm Bàn Nhược tức đến đỏ bừng cả mặt, nhưng Phương Khinh Ngữ chẳng thèm để ý,  dậy :
"Ta  may một xiêm y mới, trang sức cũng   một bộ. Nghe  Nhị lang Viên gia  trở về,    gặp ."
Vị đại tiểu thư   mở miệng  là y như rằng sẽ đòi một bộ trang phục hàng hiệu mới toanh, mà tốn kém thì khỏi  bàn. 
Lâm Ban Nhược   thì mặt mày tái mét, run rẩy đáp lời: " mà lấy   nhiều tiền như  chứ..."
Phương Khinh Ngữ bĩu môi, giở giọng nũng nịu với Phương Trị: "Ca ca ơi,  xem con dâu của  kìa, mới nắm quyền  một ngày mà đến bộ y phục mới cho   cũng  cho."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-nhan-hau-phu/chuong-5.html.]
Lâm Ban Nhược vội vàng phân trần: "Không  là  cho, cô cô , tình hình trong nhà  cô cũng hiểu rõ mà..."
Nàng  còn   xong thì   Phương Trị quát cho im miệng: "Thôi đủ , đường đường là phủ Hầu gia danh giá,  lẽ đến bộ xiêm y cho tiểu thư cũng  lo nổi, để  ngoài   thì họ   cho."
Tiền, tiền, tiền, đúng là tất cả chỉ vì tiền mà , Lâm Ban Nhược hiện tại  đến nước tóc tai rũ rượi, cãi cọ với   đến khan cả họng mà vẫn  mang cái tiếng ác là bất kính với trưởng bối, chẳng còn bộ dạng ung dung tự tại  bên cạnh   lời châm chọc, giả bộ    như những ngày  nữa.
Bị Phương Trị và Phương Khinh Ngữ đè đầu cưỡi cổ, nàng   dám hó hé nửa lời, nhưng nàng  vẫn còn chỗ để xả giận  mà,  nghĩ đến cội nguồn của  tai họa  chính là do đứa kế muội  gây , Lâm Ban Nhược liền dẫn theo đám bà tử, nha  hùng hổ kéo đến viện của nàng  để  loạn.
“Con gái Quý gia các ngươi  ai thèm lấy, lén lút đưa  Phương gia chúng  ? Còn đưa một lúc hai đứa, rốt cuộc là các ngươi  ý đồ gì?"
"Người   định hôn sự cho ngươi, ngươi   chịu gả, cứ  tự đ.â.m đầu  cửa  , phì, đúng là đồ đê tiện    hổ!"
"Muốn  cửa chỉ vì trong bụng  chút hàng hóa? Ai  cái thai hoang đó là của ai? Đừng  để thứ dơ bẩn nào đó vu oan lên đầu chúng !"
Kế  của  tự  đuối lý, cũng  dám  khỏi cửa để đôi co với nàng , chỉ  trốn trong phòng lén lút  lóc, đợi đến khi Phương Trị khó khăn lắm mới ghé qua một , nàng   kể lể nỗi ấm ức của  với ,   Phương Trị quát cho một trận.
"Im miệng , ngươi là  phận gì, nàng  là  phận gì? Đến lượt ngươi    nọ về nàng  ? Chẳng qua cũng chỉ là một  thất , mà bây giờ  gây  nhiều rắc rối như , sớm  , sớm  ... hừ!" Phương Trị phất áo bỏ .
Đám nô bộc trong viện đều là  tinh ranh,  thấy Hầu gia  còn để tâm đến  con họ nữa thì càng hầu hạ qua loa,  khi còn cố ý gây khó dễ.
Miệng thì chê bai,  ăn chút gì  miệng, bọn họ liền : "Còn tưởng như ở Quý gia các ngươi chắc? Muốn ăn gì thì ăn? Ngay cả chủ tử chân chính của Phương gia chúng  cũng   nhiều chuyện như các ngươi ."
Trong  khó chịu, cầu xin nha   mời lang trung,  đổi lấy một trận  nhạo lạnh lùng:
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
"Sao giờ  quý giá thế? Hầu phủ vì các ngươi mà chịu bao nhiêu tai họa, bạc thì cứ như nước chảy, đến mức thiếu phu nhân còn  dùng của hồi môn mà lo liệu. Muốn xem bệnh? Tự   mà mời!"