Cứ thế,   tàu  về vùng núi Tây Nam.
 
Đổi xe mấy , cuối cùng cũng tới một thị trấn heo hút.
 
Một gã Hoàng Mao đến đón.
 
Vừa thấy , mắt  sáng rực:
 
“Cô là phù dâu nhà chị dâu  ? Quả  hổ danh gái thành phố lớn,  ngon nghẻ thật đấy!”
 
Chị họ  , sắc mặt sầm xuống: “Ăn  kiểu gì thế?”
 
Hoàng Mao  hề chùn:
 
“Ối dào, chị dâu đừng giận. Chị em hoa hậu kết đôi với  em chúng , chẳng  càng  thiết ?”
 
Chị họ giận run ,  liền cúi đầu kéo tay áo cô :
 
“Chị,  Hoàng Mao chỉ đùa thôi, chị đừng giận.”
 
Ánh mắt Hoàng Mao càng sáng, vẻ mặt đắc ý vô cùng.
 
Chị họ tức đến  nổ tung, ghé tai  thì thầm:
 
“Rõ ràng nó  tôn trọng em!”
 
 ngước   rể tương lai đang  ngay đó, im thin thít như tượng gỗ,  hỏi ngược:
 
“Không tôn trọng em,   tôn trọng chị?”
 
Chị họ nghẹn họng, vội vàng bao che:
 
“Anh rể em…  giỏi  chuyện thôi…”
 
Ha.
 
Dưới gầm trời, ai là kẻ ngốc nhất?
 
Đáp án: “Não yêu đương” ngốc nhất.
 
Cái gì cũng  thể tự che đậy hộ  khác.
 
  nhạt:
 
“Thôi . Hôm nay để họ sàm sỡ bằng mồm chút . Ngày mai,  sẽ dạy họ bài học thế nào mới gọi là ‘ ’.”
 
Lần   sáu phù dâu. Ngoại trừ , năm  còn  đều là bạn thanh mai trúc mã của chị họ.
 
Người cùng quê cả, nên ai cũng  qua “truyền thuyết” về .
 
Vừa gặp,  vài ánh mắt trao đổi, năm   lập tức xem  như xương sống.
 
Một cô nhát gan rụt rè hỏi:
“Hứa Uyên, mấy gã ở đây ăn  lấc cấc quá… lát nữa mà  bậy thật thì   bây giờ?”
 
Làm  ?
 
“Biết   giờ…”
 
Bọn  đều là một đám con gái yếu ớt.
Còn bọn họ – nguyên một lũ đàn ông vênh váo.
 
Chúng  thì   gì?
 
Thấy  im lặng, mấy   càng lo sợ hơn.
 
Rất nhanh, đoàn đón dâu nhà trai xộc .
 
Không cần đoán cũng  – chúng chẳng buồn tìm giày   trò gì vui, mà lao thẳng  đám phù dâu.
 
Tay sờ, vai kẹp,  chen, tiếng  khả ố vang rần rần.
 
Đám bạn phù dâu của ,  từng gặp cảnh , lập tức sợ hãi chạy tán loạn khắp phòng.
 
Chị họ  tức giận, quát:
“Trình Kỳ! Anh bảo đám bạn  cư xử cho đàng hoàng một chút !”
 
Anh rể tương lai – Trình Kỳ – còn  kịp mở miệng, Hoàng Mao   hô hố chen lời:
 
“Chị dâu nóng nảy thế? Mới  đổi cách xưng hô mà  định  chủ nhà  ?”
 
Cả bọn phù rể nhao nhao hùa theo:
“ đó đúng đó! Để phụ nữ cầm đầu thì mất mặt đàn ông c.h.ế.t  !”
 
“Ê Trình Kỳ, hôm nay mày  lời vợ, thì cả đời cũng   lời vợ đó nha!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-nu-nha-toi-ba-doi-danh-chong-toi-la-doi-thu-tu/2.html.]
Trình Kỳ nín nhịn mãi mới ậm ừ:
 
“Trừng Trừng, họ… chỉ đùa thôi mà, em đừng coi là thật.”
 
“Hôm nay là ngày vui, đừng vì mấy chuyện nhỏ mà  hỏng  khí, mất may mắn.”
 
Chị họ    dỗ, khựng  một lát  thỏa hiệp:
“Được …  đừng để họ quá đáng.”
 
Trình Kỳ vội gật gù:
“Yên tâm ,  .”
 
 ngay khi chị   bước  khỏi cửa, Hoàng Mao   gian, thò tay vén váy một phù dâu.
 
Tiếng hét thất thanh vang dậy cả phòng.
 
Các phù dâu run rẩy cầu cứu:
“Trừng Trừng! Cậu quản họ  chứ!!”
 
Chị họ  định  , nhưng Trình Kỳ giữ chặt, nắm tay cô :
 
“Đến giờ lên xe , giờ lành  thể chậm! Yên tâm , đông  thế , sẽ  quá đáng .”
 
Chị  ngập ngừng,  vẫn bước nhanh  ngoài.
 
Một phù dâu nhát gan co ro trong góc,  thút thít.
 
Đáng tiếc, nơi   kẻ hùa theo, chẳng ai   can.
 
Đoàn đón dâu dần tản , nhưng ba gã phù rể vẫn nấn ná trong phòng, mắt long sòng sọc.
 
Ngoài cửa  tiếng gọi:
“Ê,  nhanh, sang địa điểm khác trêu tiếp kìa!”
 
Hoàng Mao  khẩy:
“Cứ để xe hoa  ,  em  chơi tí  về!”
 
Tiếng  hô hố vang khắp phòng,  ai chịu mở miệng can ngăn.
 
 rụt rè nắm áo Hoàng Mao, mắt ngấn lệ:
“Anh Hoàng Mao ơi… bọn em   gì  mới tha cho?”
 
Hắn nheo mắt,  khẩy:
“Nghe lời chút, chơi vài trò đụng chạm thôi,   nỡ  khó em.”
 
 khẽ ngẩng đầu, run rẩy hỏi:
“Có…   cởi đồ  ạ?”
 
Hắn  gian,  đáp.
 
 cắn môi:
“Vậy… khóa cửa  … em… em ngại…”
 
“Hay đấy!” Hoàng Mao hí hửng, xoay  khóa “cạch” một tiếng.
 
 khi  đầu —cảnh tượng  mắt khiến  ngây dại.
 
Cô phù dâu co ro trong góc nãy giờ… chẳng  nữa.
 
Còn  – con bé đáng thương  nãy –  bắt chéo chân  thẳng, ánh mắt lạnh lùng.
 
Bốn phù dâu khác, kẻ hoảng loạn chạy trốn khi nãy, giờ đồng loạt rút gậy bóng chày từ gầm giường.
 
“Ba thằng đàn ông. Bốn cây gậy. Một dùi cui điện. Sáu chị em.”  thong thả đếm. “Làm theo lời , hạ gục nổi ?”
 
“Đảm bảo  ạ!” – mấy phù dâu đồng thanh.
 
Hoàng Mao nhận   biến, vội   định mở khóa chạy.
 
 một cước tung , bàn tay  “rắc” một tiếng, gập cong quái dị.
 
Tiếng thét rợn  vang lên,  cánh cửa ngăn cách,  lọt  ngoài.
 
Hắn ngã vật xuống, run rẩy lùi :
“Mày… mày…   chỉ là một con bé …   khỏe thế?”
 
“Trước đó… đều là giả vờ?”
 
 thong thả rút  một cây kim bạc đặc chế – dài mười lăm phân, trông như kim khâu.
 
Một mũi châm xuống huyệt đạo, Hoàng Mao đau đến nấc nghẹn,  thốt nổi một tiếng.
 
 ghé sát tai , thì thầm:
“Anh Hoàng Mao ơi… em gái tới chơi với  nè ~”