Nếu  theo đầu mối, sự việc bắt đầu từ dì.
 
Đừng  dì lúc thường dịu dàng, chứ xương sống nhà họ Hứa đều thép cả.
 
Ngay  đám cưới, dì nhận  Trình Kỳ  mùi  , bèn thẳng tay khóa  bộ thẻ tín dụng của chị họ. Khoản tiền tiết kiệm vốn để dành cũng  dì rút sạch trong một đêm.
 
Chỉ để  duy nhất một chiếc thẻ “vô thưởng vô phạt”, gắn với  điện thoại của dì, mỗi tháng đúng ngày, chuyển … năm trăm tệ.
 
Năm trăm tệ, chẳng đáng gì với mức chi tiêu của chị họ  – tiền tiêu vặt còn vứt   tiếc.
 
 nếu chị  rơi  bước đường cùng,  tiền  đủ để  c.h.ế.t đói.
 
Thế nên, nếu hôn nhân bình thường, cuộc sống bình thường, cái thẻ  tuyệt đối  bao giờ  động tới.
 
Một khi  rút… chỉ  nghĩa là biến cố lớn.
 
Ba tháng , thẻ   đầu tiên  rút tiền.
Từ đó, tháng nào tiền  chuyển , lập tức biến mất.
 
Dì   yên nổi, thử gọi cho chị họ. … thuê bao   cắt.
 
“Suốt nửa năm nay, Trừng Trừng  liên lạc gì ?” –   hỏi.
 
Dì thở dài nặng nề.
 
Sao  ?
 
Ngay hôm  khóa thẻ tín dụng, chị họ  gọi về, cãi  một trận trời long đất lở.
 
Chị  gào trong điện thoại: “Con dựa  bản  cũng  thể sống hạnh phúc! Phải cho   thấy, ai khinh thường con sẽ  hối hận!”
 
Sau đó thì… mất hút.
 
Mẹ   khẩy:
 
“Đồ ngu ngốc, chịu thiệt một  cũng đáng đời. —” bà siết chặt nắm tay, giọng bỗng lạnh lùng như băng.
 
“Con gái nhà , dù ngu ngốc đến  cũng là do  dạy. Nhà họ Trình dám ngược đãi Trừng Trừng, đừng trách chúng  lột da chúng!”
 
 chen :
 
“Mẹ ơi, chẳng     con cái nhà   dạy thì ngoài đời cũng   dạy ? Giờ  tiêu chuẩn kép  đấy nha~”
 
Mẹ  lườm cái sắc lẹm:
 
“Lỗi lớn thì  công an,  nhỏ thì   bố . Để mặc con cái  đánh mà  yên mới là đồ ngu nhất thiên hạ!”
 
Ừ thì…   gì cũng đúng cả.
 
——
 
Kế hoạch lập tức  vạch .
 
: từng tới nơi ,  đường,    khả năng “combat”   kỹ năng “chém gió” max level →  mở đường.
 
Dì:  mềm mỏng  cứng rắn, thuyết phục nếu còn vớt vát . Không xong thì tự tay kéo con gái về.
 
Mẹ: dẫn mười vệ sĩ,  đội đột kích dự phòng.
 
Mẹ dặn: “  rõ ràng. Lần  Tiểu Uyên  phù dâu là vì tình chị em. Kết quả Trừng Trừng ngu ngốc, còn  lưng đuổi nó.
 
“Lần  mà để nó   công nữa, chẳng  biến  thành đồ ngốc ?”
 
Dì lập tức hiểu , vỗ n.g.ự.c cam đoan:
 
“Chị  , cây khế chị em, tiền bạc phân minh. Chuyến , ít nhất một cân vàng tiền công, thành công thì gấp đôi!”
 
Mẹ gật đầu: “Sòng phẳng!”
 
Ngay lúc bà chuẩn  gọi vệ sĩ, thì bà ngoại  chống gậy bước .
 
Tóc bạc trắng,  tám mươi, nhưng dáng  vẫn hiên ngang.
 
“Đừng phiền phức. Mười vệ sĩ  bằng một bà già ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-nu-nha-toi-ba-doi-danh-chong-toi-la-doi-thu-tu/4.html.]
 
Mẹ  hoảng: “Mẹ! Việc  khéo  động tay động chân, xương cốt   chịu nổi?”
 
Bà ngoại vuốt tóc, ánh mắt sắc như dao:
 
“Nực ! Bà  mặt   để đánh, mà để xem kẻ nào dám động tay  mặt bà!
 
“Nhớ kỹ, lòng   độc ác thì địa vị  vững. Lần … cứ  tới !”
 
Cả đoàn bay đến quê Trình Kỳ. May  đây chỉ là một trấn nhỏ, vòng vèo hai lượt  gặp ngay “ quen cũ”.
 
Hoàng Mao – vẫn ngậm điếu thuốc,  xổm lề đường, c.h.é.m gió cùng đám thanh niên.
 
Vô tình bắt gặp ánh mắt , mặt  biến sắc, cắm đầu bỏ chạy.
 
“Anh Hoàng Mao, chạy cái gì thế?” –  nhấc chân đuổi theo.
 
Chưa đầy trăm mét,   thở như chó dại,   đá một cú dính chặt  tường.
 
“Bà cô ơi,  mù mắt mới dám đắc tội với cô! Xin tha cho !”
 
  híp mắt, xách cổ áo nhấc bổng  lên:
 
“Sợ gì chứ, em   ăn thịt .”
 
Hắn đảo mắt  tay , thấy   kim thép, mới len lén thở phào.
 
“Có gì cô cứ , đừng động thủ,  khai hết!”
 
“Thế mới ngoan. Nào, chị họ  giờ ở ?”
 
Hắn khựng  một thoáng,  lí nhí:
 
“Ở… ở nhà Trình Kỳ…”
 
Nhà Trình Kỳ?
 
Trước đám cưới,   hứa hẹn, tuy điều kiện   nhưng cưới xong chắc chắn sẽ mua nhà mới cho chị họ.
 
Kết quả, nửa năm  liên lạc, ngay cả cái nhà mới  cũng chẳng ai  nó ở .
 
Hoàng Mao liếc ngang liếc dọc, lộ vẻ gian dối.
 
 cảnh cáo:
 
“Video hôm nọ   xóa . Nghe lời ,   lời quản giáo, chọn ?”
 
Hắn run lẩy bẩy:
 
“…  dẫn cô .  nghìn sai vạn sai là  Trình Kỳ hết,  liên quan đến   nhé…”
 
Nghe thế, lòng  trĩu xuống.
 
Hắn dẫn chúng  luồn lách qua vô  ngõ hẻm nhỏ, càng  càng sâu  khu nhà cũ kỹ heo hút.
 
Cuối cùng, dừng  một căn nhà nát ven chân núi.
 
“Đấy… ở đây.” – Hoàng Mao cúi đầu lí nhí.
 
Căn nhà lụp xụp, tường rêu phong, ẩm thấp, trông chẳng khác ổ chuột.
 
Dì trừng mắt, gào lên:
 
“Trình Kỳ bảo nhà  tuy ở trấn nhỏ nhưng gia cảnh giàu , cưới xong sẽ mua nhà mới! Thế  là ? Con gái  nửa năm nay sống trong cái ổ rách nát  ?”
 
Hoàng Mao rụt cổ:
 
“Giàu  gì … bố   c.h.ế.t sớm,  ông nội nuôi lớn. Là hộ nghèo duy nhất của trấn chúng .
 
“Ông nội cũng mất mấy năm ,  nghèo kiết xác. Năm ngoái còn khoe vớ  ‘mỏ vàng’, sớm muộn gì cũng đổi đời.
 
“Mỏ vàng nhỏ … chắc là con gái dì .”
 
Dì loạng choạng, buông tay, cả   bệt xuống đất.