Bà vốn nghĩ Trừng Trừng chỉ ngu ngốc đến mức “lấy tú tài vùng quê để xóa đói giảm nghèo”.
 
Dù  tú tài vùng quê phần lớn là   chí, chịu khó thì cũng nên cơm cháo.
 
Nào ngờ, tất cả… đều là giả.
 
Hoàng Mao   thả, run rẩy hỏi nhỏ:
 
“Thế…    nhé?”
 
 phất tay,  cắm đầu chạy mất, bóng dáng biến khuất  con hẻm, chẳng dám ngoảnh .
 
Trong cái sân ẩm thấp nát bươm, cánh cửa kẽo kẹt mở .
 
“…Mẹ ơi?”
 
Một giọng quen thuộc, run run truyền .
 
 ngẩng lên, tim thoáng khựng .
 
Người chị họ xinh , đầy đặn ngày nào giờ gầy rộc, da vàng nhợt nhạt, chống gậy lết từng bước. Một chân buông thõng vô lực, chẳng khác nào tàn phế.
 
Dì hét thất thanh, ngất lịm ngay tại chỗ.
 
Chị họ loạng choạng lao , quỳ sụp ôm lấy dì,  gọi khàn cả giọng:
 
“Mẹ ơi, tỉnh  ! Đừng bỏ con, con sợ lắm!”
 
Bà ngoại  phủi phủi bụi  vạt áo, giọng lạnh tanh:
 
“Đừng kêu nữa. Chưa c.h.ế.t  .”
 
Ánh mắt bà quét qua căn nhà hoang tàn,  bất chợt bật  khàn khàn:
 
“Bao năm  mới thấy cái ổ rách nát thế . Con bé Trừng Trừng đúng là… chịu đựng giỏi thật.”
 
Chị họ từ nhỏ   truyền kỳ về bà, lòng đầy kính sợ. Giờ  bà châm chọc, chỉ  cúi đầu, ôm chặt lấy ,   nổi một lời.
 
Bà liếc qua một cái,  thêm lời nữa, chậm rãi bước  sân.
 
 dìu dì  nhà, đợi dì tỉnh  đôi chút, bà   ngay chính giữa, dằn giọng:
 
“Nói . Cái thằng cháu rể khốn kiếp    gì?”
 
——
 
Không gian lặng ngắt.
 
Chị họ cúi đầu, im lặng  lâu  mới kể hết  chuyện nửa năm qua.
 
Quả nhiên, chẳng khác mấy so với những gì  đoán.
 
Trình Kỳ chẳng  gì trong tay, nhưng tham vọng ngút trời, mơ bám phú bà để “một bước lên mây”.
 
Chị họ  thì  bướng bỉnh, mộng mơ về tình yêu, trở thành con mồi  vặn để  “công lược”.
 
Yêu ,  đóng vai “bạn trai hai tư hiếu”: nắng mưa đưa cơm, tin nhắn trả lời ngay lập tức, ngọt ngào đến buồn nôn.
 
Chị họ tin sái cổ rằng   gặp “chân ái”, dù chân ái   nghèo.
 
 với lương năm con  của chị, cộng thêm “triển vọng” hão của , chị tin cả hai sẽ sống hạnh phúc.
 
Vậy là bất chấp tất cả, chị gả .
 
Dì thở dài:
 
“Dì cũng nghĩ thế… dù phản đối, nhưng thấy Trình Kỳ bề ngoài cũng tử tế, ai ngờ…”
 
Bà ngoại hừ khẽ,  hiệu cho chị họ kể tiếp:
 
“Sau khi  cắt thẻ tín dụng thì ?”
 
——
 
Mọi thứ  đổi từ đó.
 
Kế hoạch “ăn bám” đổ bể, Trình Kỳ trở nên nóng nảy.
 
Ban đầu  còn quanh co  “  tiền mua nhà,  tích cóp”.
 
 ba tháng , thấy chị họ   lành với dì,  lộ rõ bản chất, ngày càng tệ.
 
Đỉnh điểm, chị họ  thai.
 
Đứa bé  tạm thời ghìm cơn nóng nảy của . Hắn  sang đóng kịch “chồng mẫu mực”, ngấm ngầm xúi chị họ  hòa với nhà ngoại, để tiếp tục moi tiền.
 
Chị họ ngẩng lên, mắt lóe đau đớn:
 
“Con yêu … nhưng  ngu. Âm mưu rõ rành rành,  con  thấy ?
 
“Thế nên con cắt  điện thoại, bỏ việc, đoạn tuyệt hết liên lạc với .
 
“Hắn  yêu con, nguyện nuôi con cả đời? Vậy con cũng bỏ hết, xem   nuôi nổi !”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-nu-nha-toi-ba-doi-danh-chong-toi-la-doi-thu-tu/5.html.]
Cách “đốt thuyền”  chọc điên Trình Kỳ.
 
Hắn  tay bạo hành, đánh mất đứa bé trong bụng chị họ, thậm chí còn phang gãy một chân chị.
 
Rồi vin cớ  tiền chạy chữa, quẳng chị ở cái sân rách nát , mặc chị sống chết.
 
Dì đau đớn đến run rẩy, ôm lấy con gái:
 
“Con ơi, con đang lấy cái mạng  liều với thằng khốn đó !”
 
Chị họ rưng rưng:
 
“Mẹ ơi,  là ma cà rồng. Con dại khờ rước họa, đây là quả báo của con.
 
“Chỉ cần con còn bấu víu ,  sẽ vin  con mà hút m.á.u cả  nữa. Thế nên… con chịu đựng một .”
 
Bà ngoại khẽ gật, ánh mắt lóe tia sắc bén:
 
“Ít  cũng còn m.á.u cứng trong . Vẫn cứu .”
 
“Giờ bà hỏi một câu thôi:  thoát khỏi thằng tra nam đó ?”
 
Chị họ run lên,  nghẹn giọng:
 
“…  sẽ  đồng ý ly hôn.”
 
Bà ngoại  nhạt:
 
“Ly hôn? Hắn còn mơ. Bà sẽ dạy con cách…  tốn một giọt máu, bắt chính   quỳ xuống cầu xin.”
 
Chị họ nghiến răng, gương mặt gầy guộc lóe vẻ kiên quyết:
 
“Nếu thật sự  … con   xuống địa ngục!”
 
Bà ngoại phá lên :
 
“Đối phó kẻ tham lam, dễ như trở bàn tay.”
 
Bà  hiệu cho  , chuyển ngay 300.000  tài khoản dì.
 
Quả nhiên,  đầy một ngày, Trình Kỳ  rút sạch tiền mặt.
 
Bà nhếch môi, giơ điện thoại:
 
“Thấy ,  cần đặt bẫy,  tự dâng   tròng.”
 
Rồi bà gọi :
 
“Tiểu Uyên. Đi  việc . Công một cân vàng,  gọn ghẽ.”
 
 hớn hở:
 
“Ok luôn!”
 
——
 
Lập tức,  châm lửa đốt nhà cũ của .
 
Tiếng còi báo cháy còn vang, Trình Kỳ  cuống cuồng lao về.
 
Nhà cửa cháy trụi, chỉ còn đống than đen.
 
Hắn  thấy chị họ,  vung tay tát:
 
“Con tiện nhân! Tao cho mày ở đây, mày dám đốt nhà tao?”
 
Cái tát  kịp rơi,    chặn .
 
“Anh rể, lâu ngày  gặp, nóng tính thật đấy!”
 
 siết nhẹ cổ tay , xương kêu răng rắc,  đau méo mặt.
 
Vừa định chối cãi,  hất cằm chị họ:
 
“Anh  vay ? Vợ  vay. 300 nghìn tươi rói,  ấm chỗ   nuốt. Giờ tính quỵt hả?”
 
Chị họ phối hợp rơi nước mắt:
 
“Ông xã… trả . Cô  dữ lắm,  trả thì chết!”
 
Trình Kỳ chột , nhưng tiếc của, chối bay:
 
“  thấy đồng nào! Vợ cô vay, thì  mà đòi vợ cô!”
 
Hắn  đầu bỏ , ai ngờ  một đám  chặn ngay đầu ngõ.