"Nàng!" Chu Tử Lương tái xanh mặt vì giận. Từ khi  gả cho y, hiếm khi y lạnh mặt với .
Có thể thấy   đến Vương Nguyệt Lan mà y để tâm, y  tức giận đến mức nào. Y thở dài một tiếng đầy thất vọng: "Ta cứ ngỡ nàng hiền thục nết na,  thể hiểu  những gì  , là    lầm nàng ."
Nói xong, y phủi áo bỏ .   kịp đến cửa, Vương Nguyệt Lan với vẻ mặt lo lắng  chặn đường y.
"Chu đại ca, Hỉ Nhi   vì  ăn  là nôn,  thật sự     ,  giúp  qua đó xem thử ?"
Khóe miệng  cong lên nụ  châm biếm, ánh mắt  tập trung  chiếc váy gấm trơn màu xanh nhạt mà Vương Nguyệt Lan đang mặc, một bộ dạng chăm chút kỹ lưỡng, chẳng giống một   đang lo lắng tìm kiếm sự giúp đỡ khi con bệnh chút nào.
Đặc biệt là hai lọn tóc rủ xuống bên thái dương nàng , càng  lộ rõ tâm địa bất chính.
Thế mà Chu Tử Lương  để tâm: "Sao  đột nhiên nôn mửa, một canh giờ  chẳng  còn khỏe ?"
Y kéo tay Vương Nguyệt Lan, bất chấp tất cả mà vội vã   ngoài.
    hai bước, Vương Nguyệt Lan  dừng . Nàng  ngập ngừng  đầu  .
Chu Tử Lương nhíu mày: "Sao ?"
"Chu đại ca  là thôi ... Muội e tẩu tử sẽ giận."
Vương Nguyệt Lan buông tay y , yếu đuối rụt rè cúi đầu. Lúc  Chu Tử Lương mới nhớ  còn  nhân vật là  đây.
Y há miệng,  kịp  lời nào,   nhanh hơn một bước : "Chàng  mau , nàng  vì lo lắng cho con gái mà vội vã đến mức   tìm đại phu,  đến tìm  , nếu    chẳng   phí hoài tấm lòng khổ sở của nàng  ?"
Sắc mặt Vương Nguyệt Lan cứng đờ,  ngờ   vạch trần nàng  trực tiếp đến . Nàng  bày  bộ dạng  hổ phẫn uất: "Tẩu tử hiểu lầm , là Trần Trình  khi c.h.ế.t dặn dò , bảo   chuyện gì  hết cứ tìm Chu đại ca, nên  mới..."
Ta gật đầu: "Phải  , nên mới chăm chút sửa soạn một phen  mới đến tìm, nếu thật sự là bệnh nặng gì, con gái ngươi e rằng  sớm c.h.ế.t ."
Nước mắt Vương Nguyệt Lan tuôn rơi như chuỗi ngọc đứt dây, tí tách rơi xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-cuc-pham/chuong-3.html.]
Sắc mặt Chu Tử Lương càng lúc càng khó coi: "Đủ , Lý Minh Ca, nàng  năng thật khó  quá,  sớm  đến nhà Nguyệt Lan, nàng  vẫn mặc bộ đồ , căn bản   cái gọi là chăm chút sửa soạn như nàng !"
"Đừng dùng cái tấm lòng bẩn thỉu của nàng mà vu oan cho nàng ." Chu Tử Lương nắm c.h.ặ.t t.a.y Vương Nguyệt Lan: "Không cần để ý đến mụ điên , chúng  ."
Vương Nguyệt Lan liếc mắt khiêu khích , dường như đang  "Thấy , dù ngươi  vạch trần , Chu Tử Lương vẫn  về phía ."
Ta  bóng lưng họ dần xa, ý  châm chọc trong đáy mắt dần dần chìm xuống từng chút một.
Từ một cái lỗ nhỏ bên cạnh giường,  lấy  một cái hộp tiền tinh xảo.
Bên trong đây là  tiền cha    chuẩn  khi  gả cho Chu Tử Lương, và cả  tiền riêng  chắt chiu từ việc thêu khăn bán lúc nhàn rỗi.
Số bạc , đủ để  trang trải  chi phí hàng ngày  khi  thành.
Chu Tử Lương, nếu   thích chăm sóc quả phụ đến thế.
Vậy thì cứ chăm sóc cho thật  .
Trưa ngày hôm , Chu Tử Lương mới trở về.
Khi về, vẻ mặt y    một khoảnh khắc lảng tránh, tựa như   điều gì   với .
"Hỉ Nhi bệnh  nặng, nên  chậm trễ một lát." Y  lòng giải thích.
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Ta    tâm trí nào : "Đừng giải thích,    hứng thú ."
Chu Tử Lương đột nhiên lên giọng: "Nàng  thái độ gì ?"
Ta giật , những cọng củ cải trong tay rơi xuống đất. Mẹ  từng , nam nhân khi hết lý lẽ hoặc  lòng đổi , sẽ trở nên cực kỳ nóng nảy,  chấp nhận  dù chỉ một  nhỏ của con.
Thậm chí con  sai, họ cũng sẽ bới lông tìm vết. Chu Tử Lương rõ ràng giống như lời   . Có lẽ tối qua, Vương Nguyệt Lan  cho y thỏa mãn .
Trong mắt   chút gợn sóng,   , bốn mắt   với y: "Thái độ của  thì ? Một  tố cáo  ngủ đêm  về, hai  ngăn cản   giúp đỡ,   như   đủ   chứ? Hay là bây giờ    là thấy phiền,   nhường vị trí cho Vương Nguyệt Lan?"