Ánh mắt  tập trung, Vương Nguyệt Lan khoác tay Chu Tử Lương, mắt nàng  tràn ngập ý ,  ngó khắp nơi.
Bên cạnh còn  một đứa trẻ mới lớn. Người   còn tưởng họ là một nhà ba  .
Con gái bên cạnh nàng , chạy lon ton đến  quầy hàng của , cầm chiếc áo choàng ướm thử lên ngực.
"Mẫu , chiếc áo choàng màu  hợp với  nhất đó." Hỉ Nhi nhét chiếc áo choàng  tay Vương Nguyệt Lan,  nhướn mày  Chu Tử Lương: "Phụ , hôm nay  hứa tặng quà cho mẫu  , mau mua ."
Tay Vương Nguyệt Lan xoa  xoa  chỗ thêu hoa  chiếc áo choàng: "Tẩu tử suốt ngày  ở nhà, thì  là đang  việc ."
Chu Tử Lương vẫn luôn    thành bán khăn để kiếm thêm, nhưng   cụ thể địa điểm.
Y   với vẻ mặt kinh ngạc.
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
"Minh Ca?"
Sau đó, y vô thức giật cánh tay Vương Nguyệt Lan đang khoác lên cổ tay y xuống.
Đôi mắt tròn xoe của Hỉ Nhi đảo qua  giữa  và Chu Tử Lương, ngây thơ hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ quen phụ  của  ?"
Khóe môi  cong lên nụ  dịu dàng: "Phải đó, phụ  của  là bằng hữu cũ của ,  xem, chiếc áo choàng  hợp với mẫu   đến ,  còn  mau bảo phụ   mua ."
Chu Tử Lương kinh ngạc trợn tròn mắt: "Minh Ca?"
Không cần   nhiều, Hỉ Nhi  nhanh hơn một bước lay tay y.
"Phụ ,   còn  trả tiền? Người   lấy lòng mẫu  nữa ?"
Khuôn mặt Chu Tử Lương lúc  vô cùng khó coi, y đành cứng họng, móc bạc trong túi .
Trên mặt  vẫn luôn giữ nụ .
"Hoan nghênh    đến."
Chu Tử Lương   gì đó với , nhưng Hỉ Nhi  kéo y  .
Chỉ còn  Vương Nguyệt Lan đối mặt với .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-cuc-pham/chuong-5.html.]
"Thật  ngờ,  đây ngươi đầy vẻ vang, giờ   chuyện lộ mặt thế , chẳng lẽ lo Chu đại ca sẽ bỏ rơi ngươi,    tự kiếm sống ?"
Ta cúi đầu thu dọn những chiếc khăn tay  mặt, khóe môi khẽ cong lên đầy ẩn ý: "Xem  ngươi  tự tin  cuộc sống tương lai của    nơi nương tựa ."
Vương Nguyệt Lan đầy vẻ đắc ý: "Giờ đây  chiếm giữ vị trí của ngươi,  đang thêu thường phục cho Kỳ Vương phi, vinh quang tột bậc, còn  sự chăm sóc tỉ mỉ của Chu đại ca, đương nhiên  cần lo lắng về  nữa."
"Thật đáng khâm phục ngươi, dùng những thứ trộm  mà  thuận tay đến thế." Ta ngẩng đầu  thẳng  mắt nàng , môi khẽ mấp máy.
Trên mặt nàng  thoáng hiện vẻ hoảng loạn: "Ngươi  ý gì?"
Ánh mắt   về phía Chu Tử Lương đang dỗ dành con gái  xa: "Không  ý gì cả, chỉ là đang nghĩ, tên ngốc nghếch như y,  khi  tư tình giữa ngươi và quản sự, sẽ  bộ mặt như thế nào đây?"
Chân Vương Nguyệt Lan  chới với, lùi  mấy bước. Ta nghĩ, lúc  chắc chắn nàng  đang đoán, vì     những chuyện .
Ta nhướn mày, khẽ mấp máy môi: "Tất cả những gì ngươi tốn công sức  ,  từng nghĩ đó là thứ  khác  cần,  bố thí cho ngươi  ?"
Sắc mặt Vương Nguyệt Lan càng lúc càng khó coi.
Ta thấy mục đích  đạt ,   chuẩn  rời .
  nàng  giữ chặt : "Ngươi  rõ cho !" Giọng nàng   lớn, thu hút  ít  chú ý.
Ta  Chu Tử Lương đang  về phía ,  học theo cách nàng  từng hãm hại .
Rút tay , ngã xuống đất, nước mắt lưng tròng  nàng : "Ta  nhường phu quân cho ngươi , vì  ngươi còn đến kích động ?"
Vương Nguyệt Lan rõ ràng hoảng loạn: "Ngươi  gì ?"
Những  đang xem trò vui vây quanh .
Ta tiếp tục diễn: "Phu quân  thương hại  con quả phụ nhà ngươi, lấy tiền trong nhà giúp đỡ ngươi, thậm chí giúp ngươi   vị trí Tú Nương của , vì  ngươi còn  hài lòng,  còn ép   hòa ly với phu quân? Ta   tranh giành với ngươi nữa , vì  ngươi  thể buông tha ?"
Chu Tử Lương  từng thấy  lăn lộn ăn vạ  mặt   như . Từ khi y quen  đến nay,  luôn kiêu hãnh. Dù vì Vương Nguyệt Lan mà chúng  cãi vã gay gắt đến mấy,  cũng  bao giờ đem những chuyện    ngoài.
Sẽ giữ thể diện cho y, cũng là giữ thể diện cho chính . Giờ đây, cảm xúc tuôn trào như . Trong mắt Chu Tử Lương, chỉ  thể là   chịu nhiều khổ sở.
 như  dự liệu. Chu Tử Lương với ánh mắt đầy day dứt, bước về phía , đỡ  dậy khỏi mặt đất.