đường về quá xa.Đôi giày cọ đến rộp cả lòng bàn chân,Chật vật lắm mới đến  chân núi.
 
Ánh hoàng hôn phía xa như phủ một tầng bụi xám.Đường lớn mênh m.ô.n.g  thấy cuối,Sông rộng lặng trôi, chẳng một bóng .Sự trống trải đến rợn  khiến  sinh lòng hoảng sợ.
 
Ta  sợ cô độc,   sợ   đột ngột xuất hiện.Ta bất giác nghĩ,Liệu   kế mẫu  sai  phục sẵn bên đường, chỉ đợi  bước qua là lao  kéo  về núi?
 
Ta còn lo nếu trở về quá trễ,Bà sẽ kịp về  để bịa đặt với phụ ,Đến lúc đó    quỳ  nền đất lạnh lẽo,  buộc  nhận sai  .
 
Trong thoáng chốc,   bất động,Không tài nào nhấc nổi bước chân.
 
Ta  ngơ ngác  gốc ngân hạnh bên bờ sông.Gió thu bất chợt nổi lên, thổi cho lá vàng xào xạc rơi rụng.Khung cảnh xung quanh bỗng trở nên huyên náo.Ta  những cánh lá bay lượn trong gió, trong lòng chợt nảy sinh một ý nghĩ:Nếu  thể chôn   gốc cây , cũng chẳng tệ gì.
 
Trong lúc tâm trí phiêu lãng, tiếng chuông lảnh lót từ xa vọng .Tần Việt  khi uống rượu ở trang viện gần đó, dắt ngựa  ngang qua.Con tuấn mã màu đen tuyền  một vệt tạp sắc, cổ đeo dây chuông vàng kết bằng sợi đỏ, thực vô cùng xinh .
 
“Đẹp chứ? Nó tên là Nguyệt Nha, là    đặt tên cho đấy.”
 
Hắn tâm tình  tệ:
 
“Sao nàng  ở đây một ?”
 
Biết     nhà bỏ ,Hắn chẳng mấy để tâm, :
 
“Có gì to tát ,  đưa nàng về.”
 
Chiếc áo choàng còn vương  ấm của  phủ lên vai .Toàn   cứng đờ vì sợ hãi.Hắn kéo  đến bên con ngựa, tiện tay đội mũ cho :
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-gia-ch-ec-de-cuoi-de-muoi/chuong-4.html.]
“Che mặt , kẻo   khác  thấy, đến lúc đó nàng  gả cho  thật đấy.”
 
Do uống rượu,  mấy   trèo lên nổi ngựa,Ngã xuống đất hai lượt.Hắn  giữa đám lá ngân hạnh rơi đầy, dùng tay che trán,  lặng lẽ  lâu.Chật vật mãi mới  dậy ,Cuối cùng vươn tay về phía :
 
“Không mau đỡ  một phen!”
 
Bộ dạng  khiến nỗi sợ trong lòng  tan  phần nào.Về , hình bóng  dần phai nhạt trong tim ,  vẫn nhớ nụ  hôm  của , còn rực rỡ hơn cả ráng chiều.
 
Hương thơm  áo choàng cũng  dễ chịu,Ta quên mất mùi hương cụ thể,Chỉ nhớ là một mùi ấm áp khiến    say ngủ.
 
Sinh  trong bùn lầy hôi thối,Ta tự dặn lòng   mơ mộng xa xôi,Không  động tâm với kẻ mà   nên để ý.
 
Tự  với   bao :Hôm đó  chỉ là uống say,  chuyện  thể coi là thật. nay nghĩ ,Quả thật   nhớ nữa.
 
Không nhớ rằng hôm ,  còn tặng  một khối ngọc bội.Hắn :
 
“Nàng ở nhà chắc    lắm  ? Giữ lấy thứ , đến Thư viện Vân Hải, cứ  là do  tiến cử. Để nhiều   đến nàng, thì bọn họ sẽ  dám bắt nạt nàng nữa.”
 
Chính nhờ cơ hội ,Ta mới quen   Cố Ngữ San ở Thư viện Vân Hải.Người nhà cũng vì   thể   thư viện mà  dám  khó  nữa.
 
 là   nhiều  từ đó mới  thấy sự tồn tại của .Thế nhưng… chính ,Tựa như  từng   lấy một .
 
Ta chẳng khác nào con ch.ó con mèo dơ dáy nơi ven đường,Hắn tiện tay giúp một cái,   lưng quên sạch,  từng để tâm.
 
Ta hiểu rõ, dù  kể cho   chuyện,Cũng   đổi  cái  của  đối với .Thậm chí…  còn  thể cảm thấy thất vọng.
 
Đã   thư viện,Mà chẳng học  điều   nào, chỉ học  cách bám víu quyền quý –  hẳn sẽ nghĩ thế.Chỉ là  sẽ    một cách trực tiếp.