Ta  yên lặng trong  thất, dần dần lĩnh ngộ  thâm ý của lão phu nhân.Bà :
 
“Nếu ngươi  kiên quyết như thế,  cũng chẳng khuyên .Giống như năm xưa ngươi nhất mực  cưới nàng,Nay cũng nên để  một tờ hưu thư, để nàng  tự  quyết định   ở.”
 
Tần Việt  giấu  mừng rỡ trong giọng :
 
“Đa tạ mẫu  thành !”
 
Lão phu nhân vẫn  an lòng, hỏi  :
 
“Trong lòng ngươi… thật sự   Đàm Ngọc chút nào ư?”
 
“Không , từ đầu đến cuối đều  .”
 
Khoảnh khắc , bụi trần lắng đọng.Lão phu nhân  truy hỏi thêm.
 
“Chỉ cần ngươi  hối hận là .”
 
Ta  rõ Tần Việt rời  khi nào.Chỉ đến khi bừng tỉnh khỏi cơn ngây dại,Trong ngoài phòng  nhuốm sắc tối mịt.
 
Thanh mụ mụ   giá nến, cẩn thận chụp chụp thủy tinh lên ngọn lửa.Ánh sáng mờ dịu,Rọi rõ tờ hưu thư    đặt  bàn tự bao giờ.Cảm giác bất lực  thể níu kéo tràn khắp tứ chi ngũ tạng.Cảm xúc  thật khó diễn tả thành lời.Từ khoảnh khắc  quả quyết lựa chọn Cố Ngữ San,Ta  một  nữa  còn nhà để về.
 
Huống chi từng lời, từng chữ  , đều phủ đầy sự chối từ,Tựa như đang tàn nhẫn  cho   một sự thật,Trong mắt ,  chỉ là công cụ, đến tư cách    cũng chẳng .
 
Ta cầm lấy tờ hưu thư, gấp  từng nếp một.Cất  ống tay áo,Cũng tiện tay gói   bộ đoạn tình cảm  tan vỡ thành vụn nát.……Sáng hôm  khi trời  hửng sáng,Ta giao bức thư   sẵn cho Nhẫn Đông:
 
“Đích  giao  tay cữu cữu của .”
 
Lại dặn dò Phục Linh:
 
“Thu dọn hết đồ cưới, chuyển tới viện mà   lui tới.”
 
Mọi việc  sắp xếp  thỏa,Ta thẳng bước đến thư phòng của Tần Việt.  đẩy  đám tiểu đồng chắn  cửa,Tự tay cạy khóa, lục tung thư phòng.Lúc Tần Việt  tin chạy tới,Ta đang cầm trong tay một bức họa mà  tự tay vẽ.Hắn chau mày, mở miệng là chất vấn:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-gia-ch-ec-de-cuoi-de-muoi/chuong-7.html.]
“Ngươi đang  gì?”
 
Cho đến khi  giật lấy bức họa từ tay ,Ta mới thẫn thờ buông tay, bật  bật :
 
“Chẳng trách nàng    như .”
 
Những điều cần xem   xem xong cả .Người trong tranh là Cố Ngữ San.Thế nhưng trong cảnh tượng đó,Nàng  vốn  nên xuất hiện.Bởi lẽ,   cứu  một mạng,Người ôm lấy  thể bê bết m-á-u của  mà  trong lòng,Chính là .
 
Ta và , ở chùa Hàn Sơn  hai  duyên phận.Một   cứu .Một ,  cứu .Hôm đó,  phát hiện    núi,  đầy m-á-u tươi.Vì  tâm tư với , ánh mắt  luôn dõi theo bóng dáng ,Dù  nhắm mắt ,  vẫn nhận   là Tần Việt.
 
Ta từng nghĩ   ch-ếc,Bèn ôm chặt lấy  mà  nức nở,Vừa ,  cầu xin  mau tỉnh .
 
“Ngươi cũng ở đó hôm qua ?”
 
Tần Việt  phần lúng túng.Còn  đợi  đáp lời,Cố Ngữ San  ôm con gái hai tuổi chạy tới, sắc mặt  hoảng hốt:
 
“Nhị gia   đến nơi ,   đang tìm vật gì chăng?”
 
Ta mỉm  với nàng :
 
“Trước đây nhị  gửi vài món đồ tại chỗ đại ca,  tìm  để đưa  mang về. Sau   cũng định sẽ niêm phong nơi  .”
 
Khi xưa   cho  tùy tiện   thư phòng,  luôn   gần gũi  hơn,Bèn tự tay trồng một cây ngân hạnh bên ngoài thư phòng,Còn  thêm một chiếc xích đu.
 
Hắn bận rộn bên trong,  loay hoay bên ngoài,Thỉnh thoảng cũng  thảnh thơi một chút.Ta từ trong thư phòng bước ,  với quản sự Trương Luân:
 
“Cây  cũng chặt .”
 
Cố Ngữ San  , liếc  Tần Việt,  nhịn  khuyên nhủ:
 
“Tẩu tẩu , giữ   kỷ niệm cũng , chặt  thì tiếc quá.”
 
Ta định rời , nhưng  lời  liền mỉm  đáp  bằng giọng dịu dàng:
 
“  thấy ngứa mắt, khó chịu  chịu .”