PHU QUÂN GIẢ CHẾT, TA TÌM KẺ THẾ THÂN - 5
Cập nhật lúc: 2025-07-16 23:35:16
Lượt xem: 9,387
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngay cả ngựa và xe, cũng là dùng ngọc bội bên đổi lấy.
Giờ đây, chẳng còn lấy nổi một tín vật để chứng minh phận.
Mà tất cả những điều , đều trong dự liệu của .
Hắn nhận bạc cứu tế từ , đành đem bán sạch những thứ đáng giá .
Ta chỉ tay , quát lớn:
“Ngươi là thứ dân phương nào? Là ai sai khiến đến An Viễn hầu phủ gây sự?!”
A Thận một tay ôm , tay cầm chặt trường thương, trầm giọng quát:
“Muốn c.h.ế.t ?”
Vệ Trường Thanh từng chịu nhục thế , rút kiếm xông lên định c.h.é.m tới.
A Thận nhanh chóng kéo , vung thương nghênh chiến.
Vệ Trường Thanh rít lên, mắt đỏ ngầu:
“Đó là Long Ngâm thương của !”
A Thận lạnh giọng đáp trả:
“Long Ngâm thương là của Bản hầu, thể rơi tay ngươi?!”
Hai ngay lập tức giao đấu.
Mẹ chồng bên, mặt tái nhợt, khiếp sợ đến mức thốt nên lời.
Ta vốn chút lo lắng, nhưng chỉ lát yên tâm—bởi Vệ Trường Thanh căn bản đối thủ của A Thận.
A Thận trời sinh sức mạnh hơn , cây Long Ngâm thương nặng hàng chục cân trong tay nhẹ tựa bông.
Vệ Trường Thanh dù kế thừa tước vị, nhưng từ nhỏ nuông chiều, võ nghệ chỉ ở mức tầm thường. Lần xuất chinh , vốn cũng mang theo Long Ngâm thương, bởi chỉ mượn cớ trận để giả c.h.ế.t, nào ý định thật sự xông pha sa trường.
Hơn nữa, trải qua đường dài gian khổ trở về, còn bận chăm sóc con Lâm Uyển Như, thể lực suy kiệt.
Bất ngờ, A Thận chỉ một chiêu liền chế ngự .
Vệ Trường Thanh đ.á.n.h úp xuống đất, tứ chi giang rộng như con cóc dẫm nát, trông đến buồn .
Ta khẽ bật , che môi :
“Phu quân, quả thật lợi hại! Tên thảo dân cũng dám giả mạo An Viễn hầu, đúng là mơ giữa ban ngày. Chi bằng… g.i.ế.c cho rảnh mắt.”
A Thận gác chân lên thắt lưng Vệ Trường Thanh, nghiêng mặt , ánh mắt mang theo ý xin công:
“Phu nhân, lau mồ hôi cho .”
Ta bước đến, dùng khăn thơm lau từng giọt mồ hôi trán .
Chỉ một cái liếc mắt, Vệ Trường Thanh gào lên c.h.ử.i rủa:
“Gian phu dâm phụ! Thi Sương Sương, tiện nhân nhà ngươi! Ta mới là phu quân của ngươi! Ngươi dám chuyện bại hoại thế , … hưu ngươi!”
Hưu ?
Hắn dựa để hưu ?
Dựa việc đ.á.n.h đến trả nổi một chiêu ư?!
09
“Dừng tay!”
“Mau dừng tay! Các đ.á.n.h Hầu gia! Người đó mới là An Viễn hầu chân chính! Ta thể chứng!”
Lâm Uyển Như ôm một hài nhi bọc trong tã lót, bước xuống từ xe ngựa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-gia-chet-ta-tim-ke-the-than/5.html.]
Nàng sinh con lâu, sắc mặt tiều tụy, còn vẻ rạng rỡ như kiếp .
Xem , bất kể ai chăm trẻ nhỏ, cũng đều vắt kiệt tinh lực, khó tránh khỏi già nua, mỏi mệt.
Ta đưa mắt đứa bé trong tã, đáy mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Chính đứa trẻ , kiếp đưa đến bên nuôi nấng.
Ta một lòng một , yêu thương nó như con ruột.
kết cục thì ?
Lâm Uyển Như cùng chồng liên thủ, ngấm ngầm động tay động chân đồ ăn của , khiến đến bốn mươi bệnh tật quấn , c.h.ế.t trong oán hận.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Mẹ chồng thấy đứa bé, ánh mắt liền sáng rỡ.
Lâm Uyển Như rõ lòng , lập tức đưa hài nhi đến mặt bà, dịu dàng :
“Mẫu , xem, hài tử với Trường Thanh khi còn bé chẳng khác nào khuôn đúc. Đây là cốt nhục ruột rà của Trường Thanh, chỉ cần một cái là nhận ngay!”
Mẹ chồng mừng đến rơi lệ, run giọng:
“, đúng ! Đây chính là cháu ruột của ! Không thể sai !”
Vệ Trường Thanh cũng lập tức nắm bắt thời cơ, sang chồng hô lớn:
“Mẫu , năm nhi tử năm tuổi, từng đích may cho nhi tử một chiếc mũ hổ đầu. Năm nhi tử bảy tuổi, suýt ch.ó của Ngự sử đại nhân cắn, mười tuổi từng theo phụ đến biên cương…”
Mẹ chồng xong liền òa , quỳ xuống ôm chặt lấy Vệ Trường Thanh, nghẹn ngào:
“Con ! Con mới là con ! Con sai một chữ!”
Bà trừng mắt A Thận, gào lên phẫn nộ:
“Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?! Mau thả con trai !”
A Thận từ tốn thu chân đang đạp lưng Vệ Trường Thanh .
Ta cùng A Thận khẽ liếc .
Quả thật, một chuyện A Thận thể hết .
Dù , cũng chẳng thể điều tra từng li từng tí.
Giờ khắc , cần giữ bình tĩnh, tuyệt để bọn họ vin vài mẩu chi tiết mà lật thế cờ.
Ta lạnh giọng :
“Mẫu , mấy chuyện kể, đám hạ nhân trong phủ cũng qua, thể chứng cứ .”
Mẹ chồng lóc om sòm:
“Trời ơi! Lão thiên gia ơi! Có kẻ giả mạo con , mưu đồ chiếm đoạt tước vị An Viễn hầu!”
Lâm Uyển Như lúc lộ vẻ đắc ý, ôm chặt hài nhi trong lòng, ánh mắt khiêu khích quét về phía .
Ta nắm lấy tay A Thận, hiệu cho nhẫn nại chờ thời cơ.
“Nếu phu quân thật sự nghi ngờ phận, chẳng bằng mời thêm đến đối chất. Dẫu , lời suông cũng đủ. Huống hồ, phu quân quả thực thể vung Long Ngâm thương, mới đ.á.n.h bại tên thảo dân .”
“Ai ai cũng , phu quân võ nghệ cao cường, giỏi nhất là dùng thương—điều đó sai ?”
Mẹ chồng sướt mướt, nhưng ánh mắt bắt đầu nghiêng về phía Vệ Trường Thanh và Lâm Uyển Như:
“Được! Vậy cứ gọi đến chứng!”
Vệ Trường Thanh đà, gượng lên, hung hăng trừng mắt , như lột da róc xương:
“Tiện phụ vô sỉ!”
A Thận ôm chặt lấy , ánh mắt đối chọi với Vệ Trường Thanh chút e dè, giọng kiên định, trầm :
“Phu nhân của , là đường đường chính chính gả phủ. Còn ngươi… ngươi tính là thứ gì?!”