Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 121

Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:27:30
Lượt xem: 917

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người mặt cắn môi suy nghĩ một chút, lấy hết can đảm : "Chuyện mang thai đây, kỳ thực là do một bát thuốc gây , mất trí nhớ cũng ."

Người nam nhân nhàn nhạt một câu: "Biết ."

Không hề kinh ngạc giật , thậm chí cũng tức giận, giống như nàng dự đoán.

"Chàng ? Sao cái gì cũng ?"

Tạ Dật , giải thích : "Sau khi đại phu nàng mang thai, liền đoán ."

Nàng bò dậy, Tạ Dật ấn trở , bên ngoài lạnh, đừng dậy.

Thẩm Thư Dao cẩn thận hỏi: "Chàng giận ?"

"Ban đầu giận, đó thì hết giận , thể nàng quan trọng hơn."

Tạ Dật bình thản câu , Thẩm Thư Dao xong xúc động, trong lòng ấm áp, vui vẻ nên lời.

Một lát , Thẩm Thư Dao : "Vậy chắc chắn , thuốc ở ?"

"Quả thực ."

Thấy , nàng liền đoán Tạ Dật , vì , Thẩm Thư Dao mở miệng : "Lần cãi , mẫu sợ chúng hòa ly, liền nghĩ cách , bà cũng sẽ khiến mất trí nhớ."

"Thảo nào."

Tạ Dật sắc mặt bình tĩnh xong, hóa là như , bảo nàng tự uống thuốc.

"May mà thuốc độc."

Nếu độc, hậu quả thật dám tưởng tượng.

Thực nghĩ , Thẩm Thư Dao cũng thấy sợ, vạn nhất vì uống bừa thuốc mà chết, hoặc là vô sinh, cả đời chẳng là hỏng . May mà bây giờ .

Nàng thở dài, tay nắm lấy cổ tay Tạ Dật, : "Đừng trách mẫu , bà cố ý."

"Được." Tạ Dật đáp ứng nàng, ngay đó thúc giục nàng, "Thôi, ngủ ."

Mang thai bảy tháng, việc trở khi ngủ càng khó khăn hơn, cũng tròn trịa hơn nhiều. Trắng trẻo, mềm mại, nuôi dưỡng .

Đương nhiên, cũng phiền não, chính là hai chân sưng, mỗi tối xoa bóp, ngâm chân một lúc, nếu sẽ thoải mái. Hiện tại, Thẩm Thư Dao phiền não mới.

Buổi chiều Tạ Dật trở về, thấy nàng chống cằm thở dài, lông mày nhíu chặt, liền hỏi: "Nàng khó chịu ở ? Sao cứ thở dài thế?"

Nàng ngẩng đầu liếc một cái, uể oải : "Khó chịu."

Nghe nàng khó chịu, đang rót khựng , vội vàng gần, "Nàng khó chịu chỗ nào? Gọi đại phu đến xem ."

Cửa phòng đóng chặt, trong phòng chỉ hai họ, chuyện cũng tiện, cho nên Thẩm Thư Dao cũng cố ý hạ thấp giọng.

"Ngực căng, đau."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-121.html.]

Nghe , sắc mặt Tạ Dật tự nhiên, ánh mắt liếc chỗ đó một cái, lập tức dời tầm mắt.

"Nói nhỏ thôi."

"Sao nhỏ, ai khác , hơn nữa, sợ nhỏ quá, thấy."

Thẩm Thư Dao nhanh miệng, lời phản bác ào ào tuôn , khiến Tạ Dật bật , tiếng trầm thấp phát từ lồng ngực, dễ chịu.

"Vậy còn xem ?" Chàng hỏi.

"Không xem." Nàng lắc đầu, : "Mẫu đây là chuyện bình thường, tất cả nữ tử đều , hơn nữa mẫu , khi sinh con xong, còn sẽ tức sữa nữa."

Tạ Dật xong nhíu mày, mơ hồ một chút, nhưng dù cũng là đầu phụ , cho nên tò mò, đôi mắt hẹp dài mấy liếc về phía đó, lòng hiếu kỳ lớn.

Lớn hơn một chút, nặng trĩu, giống như quả chín mọng, ngọt ngào mọng nước.

Tạ Dật nuốt nước bọt, hỏi nàng: "Làm bây giờ?"

"Xoa bóp."

Vừa lắc lư, run rẩy chuyển động, quyến rũ. Tạ Dật đến nóng mắt, khóe mắt đỏ lên, dời mắt , nhưng tròng mắt lời, cứ chằm chằm, hề động đậy.

Một lúc , nam nhân ngẩng đầu uống một hớp nước, giọng khàn khàn : "Tối ."

Ánh mắt như sói như hổ của , khiến nàng mà phì , "Được ."

Tạ Dật gấp c.h.ế.t , nóng lòng thử, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn, cứ tưởng nàng .

Thẩm Thư Dao vạch trần, sợ tối nay trốn trong thư phòng, nghĩ , chắc là , Tạ Dật bây giờ nhiều thứ lắm, chơi cũng lắm trò, nàng chơi .

Tạ Dật ngoài hóng gió, nàng leo lên giường ngủ một lát, tỉnh dậy đúng lúc ăn tối.

Những ngày ăn uống thanh đạm, khẩu vị đổi, thích những món cay nóng nữa. Giống như Tạ Dật , ăn thanh đạm một chút thì , đại phu , ăn nhiều đồ cay nóng sẽ nóng trong , cẩn thận lở miệng.

Thẩm Thư Dao một tai , một tai bỏ ngoài, dựa theo sở thích của , ăn gì thì ăn nấy. Mấy tháng trôi qua, Tạ Dật cũng mặc kệ nàng.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nàng ăn ngon miệng, ăn đến khi bụng tròn xoe mới thôi, trong phòng vài vòng để tiêu cơm.

Ban ngày ngủ nhiều, cho nên buổi tối buồn ngủ lắm, may vá một lúc, dựa bên cạnh Tạ Dật xem thoại bản, qua hai canh giờ mới thấy buồn ngủ.

Thẩm Thư Dao vịn bụng lên giường, mặt ngoài, đôi mắt sáng long lanh chằm chằm bóng dáng cao lớn, đấy, đến mức Tạ Dật thoải mái, trong lòng dâng lên một trận khô nóng.

"Không buồn ngủ ? Ngủ nhanh ."

Nàng ngáp một cái, uể oải đáp một tiếng, đó : "Chàng quên ?"

"Cái gì?"

Tạ Dật giả vờ nhớ, nhưng nàng nhớ, bĩu môi nhắc nhở, "Xoa bóp đó, ?"

Nghe , nam nhân dâng lên một cỗ nóng rực, thở cũng nặng nề hơn. Tạ Dật gì, liếc mắt , bước nhanh rửa mặt, để nàng chờ lâu.

Một nén nhang , Tạ Dật mặc áo trong , tiện tay tắt mấy ngọn đèn, trong phòng lập tức tối mờ. Bóng kéo dài, chậm rãi tiến về phía nàng.

Màn sa buông xuống, ánh sáng càng tối hơn, chỉ thể thấy một đường nét mơ hồ, biểu cảm của rõ. Thẩm Thư Dao thể cảm nhận ánh mắt chiếu lên , nóng bỏng như thiêu đốt.

Loading...