Tuy rằng ban đêm con bé sẽ tìm nàng, nhưng ngoài một đêm hẳn là , nhũ mẫu thể dỗ dành . Quyết định xong, Thẩm Thư Dao liền bắt tay chuẩn , tiện thể với Tri Vi và một tiếng.
Tri Vi nghĩ thiếu phu nhân lâu ngoài, liền gật đầu đồng ý, đó giúp nàng chuẩn .
Ngày hôm , Thẩm Thư Dao tự bế con đến chỗ Lâm thị, nàng cũng vòng vo tam quốc, thẳng vấn đề, vốn tưởng tốn một phen công phu, ngờ Lâm thị vui vẻ đồng ý, ánh mắt chằm chằm con bé, liên tục tối nay ngủ với bà, cưng chiều con bé hết mực.
Thẩm Thư Dao thấy , liền nghĩ ngày khác sẽ tặng chút đồ đến, lấy lòng Lâm thị, ngày tháng của nàng sẽ càng thoải mái hơn.
…
Ngày du ngoạn mùa đông, thời tiết , Thẩm Thư Dao chuẩn từ sớm, nào lớn nào nhỏ chất đầy một xe ngựa, dù chỉ ngoài một ngày một đêm, nàng cũng rầm rộ.
Tạ Dật sẽ cùng, nhưng nha môn, đến giờ vẫn về, sắp đến giữa trưa, giờ xuất phát qua lâu , sự kiên nhẫn của nàng cũng cạn kiệt.
Sợ Trần Thục Nghi đợi lâu, liền sai báo tin, để bọn họ một bước, nàng sẽ đến .
Thẩm Thư Dao bực đến mức đầu sắp nổ tung, thế nào cũng thể bình tĩnh , vốn dĩ sinh con xong tính tình , lúc cơn giận trong lòng lên đến đỉnh điểm, phát thì nghẹn ngào khó chịu.
Tuệ Hoa thấy , lập tức pha một ấm nóng, bưng một ít điểm tâm đến.
Nói: "Người trưa nay ăn mấy miếng, ăn chút điểm tâm lót ạ."
"Không ăn, tức no ."
Nàng vốn định đến hồ ở phía bắc núi câu cá, đó nướng cá ăn. Hoặc là nàng sẽ săn cùng Trần Thục Nghi, nướng thịt ăn cũng .
Bây giờ, cái gì cũng còn. Đâu còn tâm trạng ăn điểm tâm nữa.
Cửa phòng đóng, gió lạnh từng cơn thổi , ấm trong phòng thổi bay, lộ chút lạnh lẽo.
Thẩm Thư Dao dường như nhận , dựa lưng ghế, mắt chớp chằm chằm cửa, dáng vẻ đó, ai cũng là đang đợi ai.
Cuối cùng, nửa canh giờ , Tạ Dật trở về. Vội vàng về phủ, đến cửa thở hổn hển, mặt đỏ, là do lạnh do vội.
Thẩm Thư Dao hừ một tiếng, tức giận mặt , đợi đến dỗ dành.
"Có việc đột xuất nên về muộn."
Vẻ mặt hờn dỗi của nàng lọt mắt Tạ Dật, chỉ thấy thú vị.
Tạ Dật bước nhanh đến mặt nàng, ghé sát mặt , nhẹ giọng hỏi: "Đồ đạc chuẩn xong ? Có thể xuất phát ?"
"Đợi đến, hoa héo hết ."
Quả thật, việc trì hoãn, tức giận cũng là bình thường.
"Vậy còn ?" Tạ Dật giả vờ khó xử, hỏi nàng: "Còn kịp ?"
"Đi, đương nhiên là ."
Thẩm Thư Dao sợ lấy công việc trọng, viện cớ , lập tức dậy ngoài, "Bây giờ , nhanh lên."
Tạ Dật , "Đến ngay đây."
Hai xuất phát muộn, đến Bắc Sơn thì trời sắp tối.
Trần Thục Nghi và Tần Dương đục vài lỗ mặt băng, đang câu cá. Thấy hai đến, liền vẫy tay hào hứng.
"Dao Dao, câu cá ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-126.html.]
"Để xem."
Ngó đầu , quả nhiên thấy hai con cá lớn, đang vùng vẫy sống động, tươi.
"Trưa nay ăn no, lát nữa nướng ăn."
Trần Thục Nghi cũng ý , "Ta mang theo đùi dê, lát nữa cùng nướng."
"Được."
Thẩm Thư Dao quanh, đó về phía chiếc lều màu trắng ở xa, "Các ngươi dựng xong ."
"Ừm."
Nàng về phía đó, tiện thể kéo Tạ Dật theo, "Chúng qua đó xem ."
Nói xong liền kéo Tạ Dật , ven hồ trơn trượt, sơ sẩy một chút là sẽ ngã, nàng nắm chặt cánh tay nam nhân, lo ngã nữa.
"Chúng cứ dựng một cái bên cạnh Thục Nghi ."
Tạ Dật lạnh mặt, thở màu trắng phả , mờ đường nét khuôn mặt .
"Không , xa một chút thì hơn."
"Sao ? Buổi tối chúng cùng chuyện cho vui, việc gì cũng hỗ trợ."
Tạ Dật sờ sờ mũi, trong mắt lóe lên vẻ trêu ghẹo, "Đêm khuya thanh vắng, thấy thì ?"
Nàng nhất thời hiểu, khi phản ứng thì mặt đỏ bừng, khí lạnh cũng tan ít nhiều.
"Chàng thể nghiêm túc một chút , đây là đang ở bên ngoài."
Xung quanh hồ là rừng núi, Tần Dương và Tạ Dật mang theo ít hộ vệ đến, vấn đề an thành vấn đề. Chỉ là ban đêm quá yên tĩnh, một chút động tĩnh nhỏ cũng thể thấy, cho nên Tạ Dật cách xa một chút.
Thẩm Thư Dao nào nghĩ nhiều như , lúc chỉ chơi, còn lát nữa ăn cá nướng.
Nàng nghiêng đầu, thấy nam nhân nhếch khóe miệng, nụ thiếu nghiêm túc.
"Hiếm khi ở bên ngoài, thử xem."
"Chàng thử , ."
Nàng hất tay , về, cùng Trần Thục Nghi câu cá.
Tạ Dật ở phía gọi: "Nàng qua đây, sẽ tự quyết định."
Nàng đầu , chạy quá nhanh nên chú ý chân, dây leo khô quấn , ngã thẳng .
"May mà mặc đồ dày." Nàng .
Tạ Dật tới đỡ nàng dậy, quan sát từ xuống , thấy thương, liền bắt đầu trêu chọc nàng.
"Vội ? Có vội cũng đợi tối."
Thẩm Thư Dao cạnh Trần Thục Nghi, hai cùng câu cá, thỉnh thoảng . Trần Thục Nghi câu cá giỏi hơn nàng, một lúc câu vài con, ngược nàng, một con cũng câu , cần câu cũng chẳng động đậy.
Nàng băn khoăn, chằm chằm mặt hồ thở dài.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
"A, động . Không ngờ, Tạ đại nhân câu cá cũng là một tay cừ khôi."
Tiếng sảng khoái của Tần Dương truyền đến, Thẩm Thư Dao men theo tiếng sang, lúc thấy Tạ Dật câu cá. Sắc mặt nhàn nhạt, ung dung tự tại, biểu cảm dư thừa nào.