Phu Quân Không Hiểu Phong Tình - Chương 129

Cập nhật lúc: 2025-03-31 13:27:48
Lượt xem: 408

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương đại thẩm bên cạnh vẫy tay gọi nàng , bên cạnh chỗ trống. Trong cả thôn Đào Hoa, chỉ Vương đại thẩm là thật tâm đối với nàng.

"Thư Dao, đây."

Nàng bưng chậu qua, xổm xuống lâu, Vương đại thẩm liền xung quanh, nhỏ giọng : "Chân khỏi ?"

"Khỏi ạ."

Hai đêm , trộm leo tường nhà nàng, may mà lúc đó nàng ngủ say, thấy tiếng bước chân liền dậy xem . Thấy tường bóng đen, sợ đến mức chân trượt ngã, may mà vết thương nặng, nghỉ ngơi hai ngày là khỏi. Sau đó thấy phát hiện, liền vội vàng bỏ chạy.

Người giặt y phục bên sông lượt về nhà, ít , hai chuyện cũng tiện hơn.

Vương đại thẩm xung quanh, : "Chuyện đó, con suy nghĩ thế nào ? Nghĩ kỹ ?"

Nàng mím môi , qua một lúc lâu mới trả lời: "Con nghĩ thêm chút nữa."

Vương đại thẩm thở dài, chân thành : "Con giữ tiết cho Thẩm gia ba năm, trọng tình trọng nghĩa, cũng đủ . Bây giờ con còn trẻ, thể sống một cả đời, chuyện hai đêm , khó đảm bảo ."

Nàng là do Thẩm gia nhặt về, lớn lên liền gả cho con trai Thẩm gia, đó cha chồng lượt qua đời, chỉ còn nàng và phu quân bệnh tật nương tựa lẫn , cho đến ba năm , phu quân cũng qua đời, nàng trở thành cô độc.

Chuyện tái giá, Vương đại thẩm đề cập từ lâu, nàng nghĩ giữ tiết cho phu quân ba năm, mới chuyện tái giá. Bây giờ ba năm qua, chuyện bóng đen leo tường hai đêm , Vương đại thẩm vì tương lai của nàng, đề cập đến chuyện .

Thẩm Thư Dao thật sự tìm một , nhưng tìm phù hợp, dễ dàng như , còn cân nhắc kỹ lưỡng.

Thấy nàng trầm ngâm, Vương đại thẩm khỏi nhắc nhở nàng một nữa, "Chuyện đêm đó con yên tâm, ai , nhưng lỡ nhiều , sẽ , lời đàm tiếu cũng sẽ ."

Cửa nhà quả phụ nhiều chuyện thị phi, từ xưa đến nay đều như , nàng hiểu.

Nàng tái giá, một là để bầu bạn, nửa đời đến nỗi khổ nơi nương tựa, hai là, trong nhà nam nhân, những kẻ ý đồ cũng sẽ bớt quấy rầy, kiêng dè hơn.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Thẩm Thư Dao nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định hỏi Vương thẩm: "Vương thẩm, nếu thẩm nào mắt, với con một tiếng."

Vương thẩm bụng, từ khi nàng gả Vương gia quen Thẩm Thư Dao, quen mười mấy năm, gần như trong nhà. Đương nhiên là vui lòng giúp đỡ.

"Hiện tại thì , sẽ giúp con để ý, thì đến trấn tìm bà mối, con thấy thế nào?"

"Tìm bà mối tốn bao nhiêu bạc ạ?"

Vương thẩm , vỗ vỗ ngực: "Bạc gì chứ? Thẩm quen."

"Vậy thì quá."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-129.html.]

Việc quyết, trong lòng Thẩm Thư Dao nhẹ nhõm một nửa.

Ôm chậu về, chia tay Vương thẩm ở cửa nhà, Thẩm Thư Dao phơi y phục xong, liền bếp chút đồ ăn.

Trong nhà chỉ một nàng, ăn uống đơn giản, nấu cháo gạo lứt, ăn kèm dưa muối, nhanh no. Trong nhà ai kiếm tiền, chỉ thể dựa bản . Lúa ruộng đến mùa thu hoạch, nàng liền thêu thùa mang trấn bán, hoặc lên núi đào rau dại, hái nấm, luôn tìm cách kiếm tiền.

Trong sân nuôi gà vịt, đẻ trứng thì tích trữ , nhiều thì mang trấn bán, cũng kiếm ít tiền.

Rửa bát đũa xong, liền thấy tiếng gà mái cục tác, tiếng kêu vang dội, trong sân. Thẩm Thư Dao mừng rỡ, nhanh chóng chuồng gà, đưa tay sờ, sờ thấy hai quả trứng.

"Giỏi lắm, cho chúng mày ăn ngon."

Cầm trứng nhà, vén vải lên , một giỏ trứng, tích cóp lâu, thể mang bán . Bên cạnh còn bốn năm quả trứng vịt, nhân tiện mang bán luôn. Nàng một ăn hết nhiều như .

Xách giỏ, khóa cửa sân cẩn thận, Thẩm Thư Dao liền trấn, bộ mất gần một canh giờ, đến trấn thì gần trưa, mặt trời chói chang, nóng đến mặt đỏ bừng.

Trên đường đến , náo nhiệt, nàng đến muộn, chỉ thể tìm một góc để bán, nhưng nàng may mắn, lâu đến mua trứng.

Trứng vịt dễ bán như trứng gà, cuối cùng còn hai quả trứng vịt ai mua, đợi hồi lâu cũng bán , Thẩm Thư Dao đành thôi, xách giỏ lên .

Nàng sợ muộn giờ, về nhà đường đêm, một nàng an , hai quả trứng vịt để dành ăn .

Càng về chiều muộn, đường về càng ít , xung quanh là rừng núi, ruộng đồng, nếu chuyện cũng ai .

Thẩm Thư Dao nhanh, đôi mắt sáng luôn chú ý động tĩnh xung quanh, vẻ mặt cảnh giác. Đi hồi lâu, mơ hồ thấy nhà cửa trong làng và ánh nến yếu ớt, nàng mới yên tâm.

Bước chân chậm , đường thấy bên bờ ruộng, liền yên tâm.

Đại thẩm trong làng thấy nàng từ ngoài về, hỏi nàng , nàng đáp: "Đi trấn mua ít đồ."

Nói xong cúi đầu, vội vàng về nhà.

Nàng mua gạo mì, thứ ở quê mua , chỉ thể lên trấn mua. Mỗi , nàng đều mua thêm ít đồ dùng trong nhà, như thể bớt một chuyến.

Về đến nhà, vội vàng đóng cửa sân, uống nước nghỉ ngơi một chút, bếp xem thử. Bếp nguội lạnh, may mà chỉ một nàng ăn uống, ăn cũng tiện. Hai quả trứng vịt còn đem xào, ăn một bữa ngon lành.

Bây giờ nàng sợ nhất là ban đêm, cô đơn tịch mịch, ai chuyện cùng, còn đề phòng kẻ gian, Thẩm Thư Dao nghĩ, hôm nào hỏi xem nhà ai chó con, nàng nuôi một con, cũng để trông nhà.

Nếu ban đêm nhà, cũng tiếng động.

Ban đêm ngủ ngon giấc, gần sáng mới ngủ , cho nên dậy muộn một chút. Lúc sông giặt y phục, gặp Vương thẩm xách giỏ về, tay áo và ống quần dính ít bùn đất, chắc là mới xuống ruộng.

Loading...