"Vương thẩm, ?"
"Đi đào măng."
Nàng thò đầu , quả nhiên đầy một giỏ. Thẩm Thư Dao động lòng, nhỏ giọng hỏi: "Ở ? Còn nữa ạ?"
Vương thẩm thật thà, lập tức : "Còn, nhiều lắm, là rừng trúc năm ngoái chúng cùng đó, xa một chút, nhưng măng nhiều, á, mang trấn bán, hoặc phơi khô để dành ăn, đều ."
Nàng gật đầu lia lịa, đúng là nghĩ như , trong nhà nhiều tiền, nhiều thức ăn, trong lòng mới cảm giác an .
"Con giặt y phục xong sẽ ."
"Được , về lột vỏ , trông cậy mấy gã nam nhân trong nhà."
Vương thẩm hì hì trở về, Thẩm Thư Dao bước nhanh bờ sông, nghĩ nhanh chóng giặt xong y phục, lên núi đào măng.
Tranh thủ lúc còn trẻ khỏe mạnh, tích cóp thêm chút tiền bạc mới .
Đến khi nàng xách giỏ lên núi, gần trưa. Ánh nắng xuyên qua tán lá lấp lánh, như những ngôi ban đêm.
Thẩm Thư Dao , thấy rau dại liền tiện tay đào, về nhà xào ăn.
Đi đến lưng chừng núi, cuối cùng cũng thấy rừng trúc đó, mặt đất lồi lõm, chắc là do Vương thẩm mới đào. Nàng chậm , cúi bận rộn.
Một lát , đột nhiên thấy tiếng lá cây va chạm, và tiếng bước chân nhẹ nhàng, đến.
Thẩm Thư Dao thẳng dậy, liền thấy một nam nhân tuấn tú, sáng sủa từ núi xuống, vóc dáng cao lớn, lưng đeo gùi tre, mặc áo dài vải thô, toát lên khí chất dịu dàng.
Thẩm Thư Dao nhận , là thư sinh sống ở phía tây làng, mới thi đậu tú tài. Nhà chuyển đến từ năm năm , ít giao tiếp với khác, Thẩm Thư Dao cũng chỉ gặp vài , nếu tướng mạo , nàng e là còn chẳng nhớ .
Bây giờ gặp núi, thật là trùng hợp.
Hai ngẩn , đó dời mắt, coi như chuyện gì xảy , bận rộn việc của . Họ quen , sống cùng làng năm năm cũng từng với câu nào, thật sự cần thiết chào hỏi, đỡ phiền phức.
Thẩm Thư Dao cúi đầu, tiếng bước chân ngày càng gần, chút căng thẳng khó hiểu, khi đến gần bên cạnh nàng, chóp mũi ngửi thấy mùi mực nhàn nhạt, lẫn với mùi tre trúc, đặc biệt dễ chịu.
Nàng dịch sang bên cạnh, để qua, ngờ chân trượt, ngã ngửa , nàng nhắm mắt , chờ đợi cơn đau ập đến. Ngay lúc đó, cánh tay thon dài, rắn chắc ôm lấy eo nàng, đỡ nàng vững.
Lòng bàn tay nam nhân nóng rực, thô ráp và chai sạn, cọ xát eo nàng tê dại, vóc dáng cao lớn toát lên vẻ nhỏ nhắn của nàng, lâu nàng gần gũi với ai, đột nhiên như , khiến thể mềm mại bất giác mềm nhũn, suýt nữa vững.
"Không, chứ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-130.html.]
Nàng ôm ngực, trấn tĩnh : "Không , đa tạ công tử."
Tạ Dật thu tay về, giấu bàn tay lưng, nắm chặt vạt áo, từng tiếp xúc với nữ tử, huống hồ là gần gũi như , nhất thời luống cuống tay chân, tai đỏ bừng, căn bản dám thẳng nàng.
"Ta … ."
"Được." Thẩm Thư Dao cúi đầu, tim đập loạn nhịp.
Đi hai bước, Tạ Dật cuối cùng cũng dám đầu nàng, thấy khuôn mặt nghiêng xinh và lồng n.g.ự.c phập phồng. Chàng bỗng cảm thấy khô miệng, nóng ran, liền lấy bình nước , uống ừng ực mấy ngụm nước lạnh, mới đỡ.
Thẩm Thư Dao tại chỗ một lúc, mới tiếp tục đào măng, núi măng nhiều, giỏ đầy cũng đào hết.
Dù nàng cũng thời gian, ngày mai lên một chuyến là .
Xuống núi nhanh, chớp mắt đến chân núi. Mặt trời dần tắt, đồng lượt về nhà nấu cơm, khói bếp lượn lờ, thở cuộc sống.
Thẩm Thư Dao về đến nhà cũng nhàn rỗi, cho gà vịt ăn, còn nấu cơm. Ăn xong liền lột vỏ măng tươi, vì ngày mai còn , rảnh, nhân tiện lúc xử lý xong, dù cũng ngủ .
Thẩm Thư Dao hôm dậy sớm, đến nhà Vương thẩm, Vương thúc bà sáng sớm về nhà đẻ, trưa mới về.
Định rủ Vương thẩm cùng lên núi, bây giờ chỉ thể tự . May mà khu vực xung quanh nàng quen thuộc, cộng thêm nhà quê thói quen dậy sớm, cho nên lên núi cũng .
Cỏ xanh buổi sớm mai còn đọng sương, long lanh như những viên ngọc trai nhỏ giấu trong cỏ, lấp lánh. Chóp mũi là mùi cỏ xanh và sương sớm tươi mát, ngửi thấy dễ chịu. Đi dọc theo con đường nhỏ hôm qua, ống quần ướt một mảng lớn, lạnh.
Nàng cúi đầu , để ý, lát nữa nắng lên, chút cảm giác ẩm ướt sẽ hết. Qua một đêm, những mầm măng nhú lên, lúc đều nhô đầu , ước chừng một giỏ cũng đựng hết.
Lấy cuốc nhỏ , bắt đầu đào măng, mệt đến toát mồ hôi, mặt đỏ bừng, bao lâu, đầy nửa giỏ. Thẩm Thư Dao thẳng , duỗi lưng, đào măng tốn sức, cúi lâu, cả đều mệt mỏi.
Hay là ngày mai đừng đến nữa, đừng để mỏi lưng, thì đáng.
Nghĩ , Thẩm Thư Dao liền tăng tốc, tranh thủ lúc trời còn sớm, về sớm một chút. Bận rộn cả buổi sáng, nàng cũng mệt , ngoài ăn mấy miếng, đừng để ngất xỉu.
Ánh sáng càng lúc càng mạnh, mặt trời cũng càng chói chang, chiếu lên lưng nóng rát, cả nóng bừng.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Giỏ cuối cùng cũng đầy, nàng dựa tre to nghỉ ngơi một chút, thở hổn hển. Nghỉ ngơi một lát hồi phục chút sức lực, lúc mới chuẩn xuống núi.
Vừa nhấc chân, phía liền truyền đến tiếng bước chân vững vàng, Thẩm Thư Dao theo bản năng đầu , ngay đó, vẻ mặt kinh ngạc, là nữa thế?
Cùng một chỗ gặp hai , thật quá trùng hợp.
Thẩm Thư Dao ngẩn một lát, đó nghĩ đến điều gì, bước chân xuống núi dừng , đầu giả vờ bận rộn, để .