Tạ phụ thấy hôm nay con trai về muộn, khỏi nghi ngờ, hỏi: "Hôm nay con về muộn thế gặp chuyện gì ?"
"Không , con chậm nên về muộn chút."
Tạ phụ nghi ngờ gì, ừ một tiếng hỏi thêm nữa. Hai cha con ở bên ít , cơ bản là mỗi tự việc của . Một lát , Tạ phụ : "Đói , ăn cơm thôi."
Cất tiền bán thuốc còn , Tạ Dật liền bàn ăn cơm. Đói cả buổi chiều, bụng sớm lép kẹp, cho nên ăn uống nhanh, còn giữ vẻ nho nhã thường ngày.
Tạ phụ liếc mắt sọt tre của , nhíu mày hỏi: "Sao mua trứng gà? Gà nhà đang đẻ trứng ."
Người đang ăn cơm mặt nóng bừng, nghĩ đến bóng hình xinh đó, tâm tư rối bời. Lấp l.i.ế.m : "Thấy một bà lão bán, nên con mua chút."
Tạ Dật chịu khi gặp đáng thương, tấm lòng luôn , Tạ phụ điều đó, nên trách mắng, chỉ một câu: "Tiết kiệm tiền, còn ích."
"Vâng."
Ăn xong một bát cơm, no đặt bát đũa xuống. Tạ Dật buổi tối bao giờ ăn no, no ấm sinh dâm dục, buổi tối sách luyện chữ, thời gian nghĩ đến chuyện khác.
Bây giờ trong lòng, càng dám ăn no, sợ mơ thấy loại mộng xuân đó.
nghĩ đến việc ngày mai lên núi, Tạ Dật liền tràn đầy mong đợi, ánh mắt cũng trở nên ôn hòa.
"Phụ , sáng mai con hái thuốc, buổi trưa đừng đợi con."
"Không ngày mai nghỉ một ngày, ?"
Tạ Dật sớm nghĩ lý do, lúc ứng phó trôi chảy: "Ông chủ tiệm thuốc thiếu mấy vị thuốc, con tìm xem."
Nói xong định về phòng sách, Tạ phụ kịp thời ngăn , chuyện chính sự.
"Ừm, chuyện mấy hôm con suy nghĩ kỹ ? Để còn trả lời bà mối."
Năm nay hai mươi tuổi, đúng là đến tuổi lấy thê, bây giờ thi đậu tú tài, còn đính hôn, Tạ phụ sốt ruột lắm. Bên ngoài nhiều cô nương nhà lành để ý đến đều nhờ bà mối đến cửa thăm hỏi.
Tạ phụ dám tự ý quyết định, sợ con trai hài lòng sẽ gây chuyện với ông, cho nên tiên hỏi ý kiến của con.
Mấy hôm bà mối đến, mai cho Tạ Dật, đối phương là con gái của viên ngoại mở quán rượu trấn, trong vùng là nhà giàu , họ coi trọng phận tú tài của Tạ Dật, quan tâm tiền , dù con gái nhà cũng chút của hồi môn.
Nếu Tạ Dật thi đậu, đỗ đạt cao, chính là họ thơm lây .
Tạ Dật vốn ý định thành , bây giờ trong lòng càng ý nghĩ đó, để tránh phiền phức liền trực tiếp với Tạ phụ: "Bây giờ con lấy thê sinh con, học hành quan trọng hơn."
Nghe , Tạ phụ thở dài, là thế , ông tôn trọng ý kiến của con trai, gật đầu: "Được, ngày mai sẽ trả lời bà mối."
Đèn dầu trong phòng lúc ẩn lúc hiện, dần dần mờ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-133.html.]
Tạ Dật cầm sách , nhưng hiểu , tối nay một chữ cũng , nghĩ đến bóng dáng của nàng. Khuôn mặt kiều diễm, dáng mềm mại, giọng cũng thật dễ .
Chàng hít sâu một , dứt khoát đặt sách xuống, rửa mặt qua loa, lên giường nghỉ ngơi.
Ban đêm yên tĩnh, gió mát hiu hiu, nhưng ngủ ngon.
…
Ngày hôm , Thẩm Thư Dao dậy sớm, trời sáng dậy, hấp một ít bánh bao, ăn cùng cháo gạo và dưa muối. Dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, vội vàng cho gà vịt ăn, mang theo hai cái bánh bao liền ngoài.
Ban đầu tưởng đủ sớm, sẽ để đợi, ngờ đến rừng trúc thấy Tạ Dật đợi ở đó từ lâu. Tóc mai ướt, phảng phất lạnh buổi sớm, dường như đợi khá lâu.
Thẩm Thư Dao ngượng ngùng , hỏi: "Tạ tú tài, ăn sáng ? Ta mang theo hai cái bánh bao, cầm lấy ăn nhé."
Bánh bao gói bằng giấy dầu, còn nóng hổi, nàng nhét cho Tạ Dật, coi như là cảm ơn.
Tâm tư nhỏ bé của nàng, nam nhân cũng , liền từ chối, nhận lấy.
"Đa tạ." Tạ Dật trời sáng, : "Đi thôi, phía còn một đoạn đường."
"Được."
Tạ Dật quanh năm núi, quen thuộc đường trong rừng, chỗ nào dốc, chỗ nào hố, đều rõ như lòng bàn tay. Vì Thẩm Thư Dao theo , chắc chắn sai.
Gặp dốc nghiêng, Tạ Dật liền dừng chân nàng, nếu nàng khó , liền đỡ một chút. Thẩm Thư Dao kiêng dè phận hai , coi như thấy ánh mắt quan tâm của , dù đường khó đến mấy cũng tự bước .
Mệt đến thở hổn hển, cuối cùng cũng đến chỗ bằng phẳng, nàng hỏi: "Tạ tú tài, đào rau dại?"
"Quá nhiều ."
Tạ Dật thỉnh thoảng đào một ít, nhưng tốn thời gian, bằng hái thuốc kiếm tiền thiết thực hơn.
Thẩm Thư Dao ồ một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thời buổi , đào chút rau dại cũng dễ dàng."
Cuộc sống dân khó khăn, cuộc sống của quả phụ càng khó khăn hơn.
Tạ Dật thấy, ánh mắt động, môi mỏng mấp máy một hồi, lấy hết can đảm : "Lần đào mang đến cho nàng."
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Lời dứt, bước chân nàng khựng , tiếp tục về phía . Bầu khí khác với lúc nãy, một luồng khí khó tả xen lẫn trong đó, níu kéo trái tim nàng, cũng vấn vương trong lòng .
Rừng núi đầu hè, mát mẻ trong lành, xua tan cái nóng bức, khiến lòng thoải mái.
Ngọn lửa nhỏ cũng theo gió sớm thổi tắt, bay xa, trở về yên tĩnh.
Một lúc lâu , giọng mềm mại ngọt ngào của con gái vang lên: "Tạ tú tài đùa ."
Thẩm Thư Dao ngẩng đầu, tấm lưng rộng lớn của nam nhân, bộ y phục mỏng manh, lộ vẻ cường tráng khỏe mạnh của tuổi trẻ, sức sống căng tràn, hình cao lớn bao phủ lấy nàng, như thể che gió chắn mưa.