Nàng thấy tiếng của nam nhân, thấy câu .
Cả đường im lặng, cuối cùng cũng đến nơi, một rừng trúc nhỏ rộng mở, nơi nàng từng đến, ngoài măng non, xung quanh còn nhiều rau dại xanh mướt. Nàng mà .
Cũng đúng, rừng sâu núi thẳm, chỉ thợ săn và hái thuốc quanh năm núi mới .
Thẩm Thư Dao xổm xuống, bắt đầu bận rộn mặt đất, Tạ Dật mặt cảm xúc nàng, nghĩ đến câu lúc nãy, nên giúp đỡ ?
Suy nghĩ một lát, chậm rãi xổm xuống, động tác thành thạo lắm giúp đỡ, là giúp đỡ kỳ thực ánh mắt cứ chằm chằm nàng, thế nào cũng đủ.
Cho nên nửa ngày cũng đào mấy cây, lẽ ánh mắt quá mức nóng bỏng, Thẩm Thư Dao nhận , đôi mắt trong veo liếc bên , Tạ Dật lập tức cúi đầu, giả vờ bận rộn.
Có việc để , hai sẽ quá ngượng ngùng, ước chừng một canh giờ, giỏ của nàng đầy, mặt trời cũng lên cao.
Thẩm Thư Dao hài lòng mỉm , gọi : "Tạ tú tài, đủ , chúng về thôi."
Tạ Dật lơ đãng, ừ một tiếng vác sọt tre lên vai, giỏ rau của nàng môi mấp máy cuối cùng vẫn mở miệng.
Nàng nghiêng đầu giỏ rau đầy ắp, nghĩ đến việc về nhà sẽ tặng một ít cho Vương thẩm, nếu ăn hết thì phơi khô , nên chú ý chân, giẫm hòn đá, chân trẹo, ngã xuống đất.
"A!"
Tạ Dật đầu , vội vàng chạy đến, hỏi: "Sao ? Có thương ?"
"Trẹo chân , ."
Nàng vỗ vỗ tay, đang định dậy, đột nhiên mắt cá chân đau nhói, ngã xuống. Nàng nhíu mày sờ một cái, mặt tái mét, chân hình như sưng , gãy xương chứ.
Thẩm Thư Dao khó xử Tạ Dật, thầm nghĩ sáng nay cửa xem lịch, vận khí lắm.
"Chân hình như sưng ."
Đứng dậy cũng nổi, càng đừng bộ xuống núi, bây giờ?
Tạ Dật xổm bên cạnh nàng, thấy nàng mặt ủ mày chau, luống cuống tay chân, liền đoán suy nghĩ trong lòng. Cần giúp đỡ , ?
Tạ Dật chút mừng thầm, nhưng bề ngoài vẫn lộ vẻ gì.
"Để xem."
Mắt cá chân của nữ tử khác thể , còn mặt mũi nào mà sống.
Thẩm Thư Dao đương nhiên điều đó, liếc một cái, : "Không ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-134.html.]
Tạ Dật bất đắc dĩ, chỉ đành giảm tránh: "Vậy duỗi , xem thương đến xương ."
Nàng do dự, mặt , Tạ Dật nàng khó xử, nghĩ một lát, : "Bây giờ ai khác, hơn nữa, chân quan trọng, lỡ như thương đến xương, sẽ để di chứng thì ."
Nói lý, đúng là như .
Thẩm Thư Dao run rẩy kéo tà váy lên, đó chỉ chỗ mắt cá chân: "Chỗ đau."
Tạ Dật học y, nhưng thường xuyên đến tiệm thuốc, một chút.
Tạ Dật nàng một cái, hít sâu một , liền đưa tay đặt lên chỗ vết thương. Nhẹ nhàng nắn bóp, thấy nàng hít một ngụm khí lạnh, mặt tái nhợt, động tác nhẹ nhàng hơn vài phần.
"Chỗ ?"
Lúc nàng đau đến quên cả nam nữ thụ thụ bất , chỉ nghĩ đến việc đừng để thương đến xương.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
", chỗ đó."
Một lúc , mắt cá chân sưng to hơn lúc nãy, may mà thương đến xương, nhưng bôi thuốc giảm sưng, nghỉ hai ngày, gì đáng ngại. Tạ Dật đơn giản, Thẩm Thư Dao thở phào nhẹ nhõm, thương đến xương là .
Ngay đó, Thẩm Thư Dao nghĩ, xuống núi thế nào đây? Len lén liếc Tạ Dật, đang nghĩ cách mở lời, Tạ Dật như suy nghĩ trong lòng nàng, đợi nàng mở miệng, Tạ Dật liền chủ động : "Ta cõng nàng xuống núi."
"Chuyện ..." Nàng vẫn do dự.
"Nếu bộ xuống núi, e là sẽ thật sự thương đến xương."
Suy tính , vẫn là chân của quan trọng hơn, chút hổ của con gái tạm thời gác . Cùng lắm đến chân núi thì tự về.
Người nam nhân xổm mặt nàng, tấm lưng rộng rãi mang cảm giác an , khiến tâm nàng rung động. Hai má nóng lên, nàng cố nén nhịp tim đang đập dữ dội trong lồng ngực, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nam nhân. Khoảnh khắc tiếp theo, cơ bắp lòng bàn tay nàng cứng , căng lên.
Thân hình thiếu niên trông vẻ gầy yếu nhưng thực chất cường tráng rắn chắc, Thẩm Thư Dao chạm liền . Cơ thể cứng rắn như tường đồng vách sắt, khắp nơi đều tràn đầy sức mạnh.
Cơ thể nàng mềm mại, nhỏ nhắn, yểu điệu, khi kết hợp với , chính là sự kết hợp giữa cứng rắn và mềm mại, thì vẻ khác biệt lớn, nhưng vô cùng hài hòa.
Hơi thở của Tạ Dật trở nên nặng nề, cả trái tim như đặt hết lên lưng, nơi mềm mại , còn to và mềm hơn cả cái bánh bao trắng mà nàng đưa cho .
Khiến nội tâm càng thêm bồn chồn, càng độ mềm mại .
Tạ Dật nghiêng đầu, liếc khuôn mặt nghiêng xinh , nuốt nước bọt, đầu , cõng lưng chậm rãi xuống núi.
Ngọn gió núi hề thổi tắt ngọn lửa nhỏ giữa hai , ngược càng lúc càng cháy mạnh.
Cây cối xung quanh, cỏ xanh chân, đến , gặp phong cảnh nào, họ , trong mắt chỉ .
Người nam nhân khí huyết dồi dào, lý trí cuối cùng cũng thua dục vọng, thế là, cứ thế cõng “nơi cứng nửa vời” một đoạn đường dài, đến khi sắp xuống đến chân núi, sự bồn chồn mới tan biến.