Trong sân yên tĩnh, Thẩm Thư Dao trong nhà lâu nhúc nhích, nàng đang tìm một dụng cụ tiện tay, để thể chống đỡ cho . Tìm lâu mới thấy một cây gậy gỗ ở góc nhà, cầm trong tay vặn.
Ở nhà dưỡng thương cũng , nhưng cũng vận động chứ, nếu sẽ c.h.ế.t đói.
Bây giờ nàng sẽ nấu cơm, hâm nóng bánh bao hấp sáng nay, tiện thể đun nước nóng để tắm rửa, như là thể nghỉ ngơi, buổi tối cần dậy nữa.
Ăn no xong, nàng xách nước phòng, chốt cửa , hôm nay định ngoài nữa.
Tắm rửa xong, thoa phấn hoa nhài lên , cuối cùng cũng thoải mái. Chỉ là một trong nhà buồn chán, đành lấy kim chỉ g.i.ế.c thời gian.
Khâu vá tốn mắt, một lúc liền mệt mỏi, nàng ngáp một cái, xuống ngủ một lát. Ngủ một giấc đến tối, tỉnh táo , nhưng thể ngoài, đành tiếp tục công việc thêu thùa dở dang lúc nãy.
Bên ngoài sân vang lên tiếng bước chân, chắc là về nhà ngang qua, thỉnh thoảng vài câu với cánh cửa đóng chặt, Thẩm Thư Dao coi như thấy.
Hoàng hôn buông xuống, trời càng lúc càng tối, xung quanh chìm yên tĩnh, thỉnh thoảng tiếng chó sủa, bao lâu chìm im lặng.
Không qua bao lâu, trong sân bỗng vang lên một tiếng "đùng", Thẩm Thư Dao giật , kịp suy nghĩ, tiếp đó, tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên bên tai, trái tim nàng như treo lơ lửng cổ họng, đầy cảnh giác.
"Ai đó?" Tay nắm chặt cây gậy, nếu là kẻ , nàng sẽ hét lên. Vương thẩm Vương thúc nhà bên cạnh nhất định sẽ thấy.
đến là mà nàng ngờ tới.
"Là ."
Vậy mà là Tạ Dật.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, hỏi vọng ngoài cửa: “Sao đến đây? Mau về .”
"Đem thuốc cho nàng, ai thấy , mở cửa ."
Quả thật mùi thuốc thoang thoảng.
Đi một chuyến lúc nửa đêm, chỉ để đưa thuốc cho nàng, e là trèo tường . Trong lòng Thẩm Thư Dao cảm động, nhưng vẫn giữ lý trí.
"Đặt ở ngoài cửa , sáng mai dậy lấy."
Khéo léo đuổi , Tạ Dật là thông minh, tất nhiên hiểu, nhưng tối nay uổng công một chuyến.
Vì , nhíu mày : "Nàng cách dùng thuốc, giúp nàng."
Đợi một hồi, bên trong gì, dường như đang do dự, thấy , Tạ Dật : "Không mở cửa sẽ ."
Người thật là.
Người sách cũng mặt dày, tối nay nàng mở mang tầm mắt .
Thẩm Thư Dao sợ thật sự , liền mở cửa, bốn mắt , bầu khí ái lan tỏa giữa hai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-136.html.]
Một lúc , nàng đưa tay , "Đưa cho , thuốc tốn bao nhiêu tiền thế?"
Tạ Dật nhúc nhích, mắt vốn đang nàng, nhưng ánh mắt y phục bên trong thu hút. Đó là y phục nàng khi tắm rửa, đặt ghế trong nhà, chân thương bất tiện, định ngày mai giặt.
Lúc , cùng của y phục chính là yếm của nàng, màu xanh non tươi tắn, đó thêu một con bướm, hướng thẳng cửa.
Thẩm Thư Dao nghi hoặc, theo ánh mắt của , hoảng hốt, hai má ửng đỏ, nhảy lò cò qua đó.
"Còn nữa!"
Tạ Dật hồn, cúi đầu chân nàng, khoảnh khắc tiếp theo, nam nhân bỗng nhiên ôm nàng từ phía , ôm lòng.
"Đừng cử động."
"Chàng gì ?"
Tạ Dật sợ nàng nghĩ nhiều, vội vàng giải thích: "Đừng nghĩ nhiều, chỉ là sợ nàng ngã, chân thương nặng hơn."
"Ta , thả xuống, thấy thì ?"
Ánh đèn mờ ảo, chiếu khuôn mặt càng thêm dịu dàng xinh , sắc đỏ e thẹn ẩn trong ánh sáng lờ mờ, rõ, nhưng sự dịu dàng trong đáy mắt thấy rõ ràng.
Tạ Dật ôm ở chính sảnh, ôm nàng về phòng, cảm thấy đường đột, là hành vi của quân tử, vì , liền đặt xuống ghế ở chính sảnh. Còn y phục bắt mắt , cố gắng lờ .
Được tự do, việc đầu tiên Thẩm Thư Dao là giấu y phục , nàng định dậy, bàn tay to lớn ấn xuống.
Nàng ngẩng đầu lên Tạ Dật một cách hoang mang, : “Tạ tú tài, đưa thuốc cho , muộn thế còn phiền chạy một chuyến, thật sự ngại quá.”
Người nam nhân xổm xuống, mắt chằm chằm bàn chân tay, : "Duỗi chân , bôi thuốc cho nàng."
Nàng mặt , cắn môi .
Cảm động vì sự quan tâm săn sóc của , cũng lo lắng vì cách giữa hai . Quan trọng nhất là, đến giờ nàng vẫn thấu ý đồ của Tạ Dật. Nàng là nữ nhân, dám đánh cược, chỉ tìm một nam nhân thật thà để sống hết quãng đời còn , chỉ là chút tình cảm nhất thời.
Tạ Dật là tú tài, ngày sẽ tiền đồ rộng mở, liệu vì một quả phụ mà hoen ố thanh danh của ?
Trong thời gian ngắn ngủi, Thẩm Thư Dao nghĩ nhiều, chìm đắm trong suy nghĩ của , thấy vẻ mặt lo lắng của Tạ Dật.
Một lúc lâu động tĩnh, cũng gì, Tạ Dật hỏi: “Chỉ bôi rượu thuốc thôi thì khỏi , thuốc là mua ở trấn, hỏi đại phu , mười ngày là khỏi. Duỗi chân .”
"Chàng còn lên trấn nữa ?"
Tạ Dật gật đầu, "Ừ, về lâu thì đến đây."
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Vừa về đến đây, sợ thấy, đành sườn núi phía nhà nàng thật lâu, đợi đến khi đèn đuốc trong làng dần dần ít , mới trèo tường , đến gõ cửa cũng dám, sợ kinh động hàng xóm láng giềng.
Đọc sách nhiều năm, đây là đầu tiên Tạ Dật chuyện như , trong lòng khỏi chút đắn đo. khi trông thấy Thẩm Thư Dao, cảm thấy tất thảy đều đáng giá.
Ngọn lửa trong lòng Thẩm Thư Dao vốn sắp lụi tàn, bởi vì hành động mua thuốc của Tạ Dật mà cháy bùng lên, hơn nữa càng lúc càng mãnh liệt. Nàng kìm nén xúc cảm , nhưng càng đè nén, ngọn lửa càng bốc cao.