"Chàng, tối qua về khi nào thế?" Lại lừa nàng, cùng ngủ, kết quả đợi nàng ngủ mới về, cố ý ?
"Quên , xem giờ."
Nàng tỉnh dậy, má ửng hồng, tóc tai rối bời, mang theo vẻ lười biếng. Làn da trong suốt tì vết, l.i.ế.m môi một cái, hình như khát nước.
Tạ Dật quan sát tỉ mỉ, luôn thích chằm chằm nàng, cho nên rõ ràng. Lập tức rót một chén đưa tới, mắt nàng lên, trong sáng tươi tắn, khách khí uống một cạn sạch.
Tạ Dật cầm chén trở về bàn, : "Dậy thôi, chúng xuất phát."
Nàng đáp một tiếng, nghĩ đến việc xe ngựa cả ngày, cũng thật khó chịu, m.ô.n.g cảm thấy tê dại.
"Chúng còn mấy ngày nữa mới đến?"
"Khoảng mười ngày, mệt ?"
Thẩm Thư Dao mở miệng, lắc đầu , kỳ thực trong lòng đang thở dài. Mười ngày nữa, eo nàng gãy mất.
Rửa mặt chậm chạp, Tạ Dật xuống lầu đợi nàng từ lâu.
Món ăn thanh đạm, món ngon miệng nhất chính là đĩa cá luộc, là món cay nàng thích ăn, nhưng Tạ Dật động đũa.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Nàng dậy muộn, bụng đói, cũng khách sáo, bưng bát lên ăn. A Tứ và Lưu Nhất ăn xong liền lên lầu thu dọn hành lý, bây giờ mới xuống, bảo chưởng quỹ gói ít bánh ngọt, để nàng ăn dọc đường.
Chưởng quỹ nàng một cái, thầm than tiểu sủng ái, thất nhà giàu khác gì chính thê nhà , còn gia hầu hạ, đợi nàng dùng cơm, nhà nào như ?
Thẩm Thư Dao đầu , vặn đối diện với ánh mắt dò xét của chưởng quỹ, nàng khẽ mỉm , đầu với Tạ Dật: "Gia, ăn cá ? Cá ngon lắm đấy."
Giọng nàng mềm mại, êm ái, đến tai cũng mềm nhũn, Tạ Dật cứng đờ, cả cũng cứng theo, vẻ mặt khó tả.
"Tự ăn."
Người nam nhân nuốt nước bọt, bưng chén lên uống một cạn sạch, tâm trạng bình phục một chút.
Đáng tiếc Thẩm Thư Dao vẫn buông tha, nháy mắt nũng, "Chàng gắp thức ăn cho ."
Tạ Dật lúng túng, tự nhiên đảo mắt xung quanh, chưởng quỹ liếc mắt, A Tứ và Lưu Nhất lên lầu , dường như đều đang đợi hành động tiếp theo.
"Nhanh lên nào."
"Đừng loạn."
Miệng thì thế, nhưng thể vẫn thành thật, gắp mấy miếng cá bỏ bát nàng.
Thẩm Thư Dao thỏa mãn, vui vẻ ăn, quên gọi , "Gia, cũng ăn ."
Mỗi nàng gọi là gia, Tạ Dật liền lộ vẻ lúng túng, cực kỳ tự nhiên, hẳn là quen, hoặc là, từng ai gọi như . Tạ Dật càng né tránh, nàng càng thích gọi như , trêu chọc thú vị.
"Gia, no ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-87.html.]
Tạ Dật như đống lửa, luôn cảm thấy lưng , đầu , quả nhiên thấy A Tứ toe toét. Chàng nhíu mày trừng mắt liếc A Tứ một cái, A Tứ lập tức thu liễm, cúi đầu việc của .
Lên xe ngựa mới phát hiện, bên trong xe ngựa khác hẳn hôm qua, thêm một chiếc giường nhỏ, thể nghỉ ngơi, còn lót thảm lông mềm mại và chăn gấm.
Thẩm Thư Dao sửng sốt một chút, mắt sáng lên kinh ngạc, Tạ Dật một cái, lên thử, chiều dài khéo, là chuẩn cho nàng.
"Chuẩn cho ? Khi nào ?"
"Sáng nay lúc nàng ngủ."
Nàng mím môi, dậy, cảm thán Tạ Dật chu đáo, đồng thời cũng vui mừng.
Có chiếc giường , nàng mệt mỏi thì thể nghỉ ngơi, cần vất vả như .
…
Chớp mắt là ngày thứ bảy bọn họ khỏi nhà, còn mấy ngày nữa là đến Hồ Châu. Thẩm Thư Dao cũng là hai ngày mới , Tạ Dật Hồ Châu là vì vụ án muối tư.
Khó trách Tạ Dật nguy hiểm, giữ bí mật, bảo nàng đừng hỏi. Quả thực giữ bí mật, Thẩm Thư Dao liền nhắc đến nữa, thỉnh thoảng Tạ Dật và Lưu Nhất thì thầm to nhỏ, nàng cũng lên tiếng.
Mùa đông gió lớn như d.a.o cắt, từng chút từng chút cứa da thịt, hôm qua đường khó , bọn họ ngủ trong núi, ngủ dậy một giấc, chỉ khó chịu, mà ngay cả da cũng khô hơn.
Hôm nay bọn họ vội vàng chạy, rốt cuộc cũng đến huyện thành, khách điếm lớn, môi trường cũng . Thẩm Thư Dao hài lòng, cửa liền cúi đầu kiểm tra da của , miệng lẩm bẩm: "Khô quá, nước hoa hồng cũng hết ."
Biết ngoài vất vả như , nàng mang theo nhiều hơn, cũng sẽ hối hận như bây giờ.
Tạ Dật liếc mắt , : "Muốn mua ?"
"Thôi, chắc là bán ."
Nước hoa hồng nàng dùng khó mua, cho dù mua , cũng loại nàng .
Tâm trạng bỗng nhiên sa sút ít, Thẩm Thư Dao buồn bực thôi.
Tạ Dật thấy nàng chau mày ủ dột, liền đến an ủi nàng, "Để xem, chỗ nào khô ?"
Nàng bên giường, vén tay áo lên cho xem, "Chàng xem, khô ?" Vừa tức giận đ.ấ.m giường.
Tạ Dật khẽ , cánh tay dài duỗi , liền ôm lòng.
"Để xem, chỗ nào khô?"
Từ khi nàng mất trí nhớ, hai từng mật tiếp xúc, nhiều nhất là hôn và ôm, thỉnh thoảng sờ soạng đối phương. Thẩm Thư Dao khi ngoài mong chờ cùng Tạ Dật ân ái mặn nồng, kết quả thì , lấy cớ ở bên ngoài tiện mà từ chối nàng, sợ thấy.
Nàng vì chuyện mà giận dỗi mấy ngày, bây giờ nghĩ vẫn còn tức giận.
lúc , bàn tay ấm áp của nam nhân áp làn da mềm mại, chậm rãi di chuyển, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, khi cầm bút trông thanh lãnh cấm dục.
Thế nhưng lúc , bàn tay cầm bút chuyện phong lưu vô cùng.
Yết hầu nam nhân chuyển động, vô cùng gợi cảm, ánh mắt nàng càng lúc càng sâu, trong mắt là dục vọng.