Tạ Dật thấy ánh mắt nàng mơ màng, trêu chọc, "Không khô, ướt đẫm ."
Giọng khàn khàn, rơi tai tê dại, lòng nàng xao xuyến, cả mềm nhũn. Tạ Dật lời trêu chọc thật dễ , phong lưu gợi cảm, nàng thích.
"Gia, gia..." Thân thể nhỏ nhắn yểu điệu như con rắn nhỏ.
"Nhất định gọi như ? Không thể đổi cách gọi khác ?" Chàng hỏi.
Nàng mở mắt, đôi mắt mơ màng, ngoan ngoãn đổi cách gọi, "Ca ca."
Tạ Dật bất đắc dĩ , "Vẫn là gọi gia ."
Môi đỏ khẽ mở, định gọi miệng, bịt , "Coi chừng thấy."
"Không , nhỏ thôi."
Chuyện khác Tạ Dật tin nàng, nhưng chuyện , Tạ Dật tin, chừng lát nữa nhịn sẽ kêu tiếng, tiếng rên rỉ của nàng êm ái động lòng , khác thấy.
Tay cử động, nàng liền tự vặn vẹo eo, : "Ta như ."
"Bên cạnh ở." Ý ngoài lời chính là .
Thẩm Thư Dao thất vọng, bao lâu , vẫn , thật phiền.
Mùi nam nhân thật dễ ngửi, nàng hít sâu mấy , đ.ấ.m n.g.ự.c mấy cái, "Chàng bây giờ?"
Trong phòng đốt than, nhiệt độ cao, hai thở hổn hển, khóe mắt đỏ lên.
Tạ Dật khàn giọng, với hàm ý sâu xa: "Dùng cách nàng thích nhé?"
Nàng nhất thời phản ứng kịp, suy nghĩ một chút, mắt lập tức sáng lên. Môi đỏ áp sát môi mỏng hôn một cái, hưng phấn : "Là dùng miệng của gia ?"
…
Màn che buông xuống, tầm mắt tối , thính giác càng thêm nhạy bén, cảm quan cũng càng thêm mẫn cảm.
Thẩm Thư Dao nhắm mắt , thể run nhẹ, làn da trắng nõn ánh sáng của màn che màu xanh, trắng đến chói mắt. Làn da mịn màng mềm, như đậu hũ, chạm là vỡ.
Nơi nhô lên ở nàng rung động, mê hoặc lòng .
Chốc lát, Thẩm Thư Dao mở mắt , một mực lên trần nhà. Cảm nhận đầu lưỡi ấm áp mềm mại cuốn lên, duỗi thẳng, thỉnh thoảng mút mát, cứ như lặp lặp .
Cảm giác kỳ diệu, nên lời thoải mái, dễ chịu khó tả. Cơ thể như đang trải qua một liệu trình cao cấp, quá trình khó chịu, kết thúc dục tiên dục tử.
Cùng với tiếng rên rỉ cao vút, thể đang lơ lửng bỗng nhiên thẳng xuống, thở hổn hển, run rẩy.
"Ngọt." Giọng khàn khàn.
Người nam nhân thẳng dậy ngẩng đầu lên, vỗ vỗ quả tuyết căng mọng, xuống đất, dùng súc miệng, đó rửa tay lau sạch mới gần.
"Tạ Dật."
Nàng nghiêng đầu sang, say mê mơ màng, vẫn thoát khỏi khoái cảm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-88.html.]
"Chàng giỏi quá."
Tạ Dật mỉm , "Quá khen , ái hài lòng là ."
Nàng chậm rãi hồi phục , theo , "Ta cũng giúp ?"
Vừa dứt lời, nàng há miệng, Tạ Dật chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn, ánh mắt sâu thẳm bất đắc dĩ, "Quá nhỏ."
Tạ Dật cũng , nhưng môi quá nhỏ, sợ nàng dữ dội. Ngón tay véo cằm kỹ, bổ sung một câu: "Sợ sẽ rách mất."
"Không ." Nàng thử.
Tính tò mò của Thẩm Thư Dao luôn mạnh, cho dù bây giờ thử, ngày cũng thử.
Tạ Dật nghỉ ngơi, dục vọng trong cơ thể mãi bình phục , bất đắc dĩ, đành dậy tắm.
Nàng Tạ Dật rời , bao lâu, trong phòng vang lên tiếng nước, Thẩm Thư Dao ngáp ngắn ngáp dài, đợi , nàng ngủ . Tạ Dật vắt khăn giúp nàng lau , xong thứ liền xuống bên cạnh nàng, chìm giấc ngủ.
Tạ Dật tưởng rằng thỏa mãn nàng , Thẩm Thư Dao sẽ ngoan ngoãn hơn, ngờ nàng như mở một cánh cửa khác trong cơ thể, ham khám phá càng lúc càng mãnh liệt.
Ngủ xe ngựa cả buổi sáng, Thẩm Thư Dao tỉnh dậy ăn uống no say, liền quấn lấy Tạ Dật, nũng nịu : "Tạ Dật, thử xe ngựa ."
Tạ Dật cứng đờ, từng nghĩ đến ngoài trời, nhưng từng nghĩ đến xe ngựa, huống chi bên ngoài .
"Nàng cưỡi ngựa , chẳng thích cưỡi ngựa ? Đến trấn nhỏ phía mua cho nàng một con."
"Chàng mạng của , bên ngoài lạnh như , cưỡi ngựa lạnh chết."
Sắc mặt bình thản, "Vậy thì ngoan ngoãn một chút."
"Giả vờ, tiếp tục giả vờ." Xem giả vờ đến bao giờ.
Mùa đông năm nay đón trận tuyết lớn đầu tiên, như lông ngỗng, bay lả tả giữa trung. Rơi xuống bụi cỏ một lát biến thành màu bạc trắng, tích tụ thành một lớp dày.
Khắp nơi núi đồi đều thấy màu bạc trắng, như tiên cảnh.
Phong cảnh tuy , nhưng đường khó , đường trơn, xe ngựa liền chậm, muộn hơn dự kiến hai ngày.
Thẩm Thư Dao khoác áo dày cộm, vén một góc rèm xe ngoài, tuyết rơi như bông liễu, bao phủ khắp bầu trời, . Một bông tuyết rơi xuống chóp mũi nàng, đó tan , chóp mũi lạnh buốt, nhưng cũng thoải mái.
Người nam nhân từ phía nàng đưa một tay, buông rèm xe xuống, thuận tay ôm lòng, hỏi: "Lạnh ?"
Lúc nhiệt độ giảm xuống nhiều hơn so với khi ngoài, thể Tạ Dật , tay chân ấm áp, thấy lạnh. Thẩm Thư Dao thì , tháng mười một ôm lò sưởi, bây giờ trời tuyết rơi, sợ thể nàng chịu nổi.
Nàng tự , bên ngoài lạnh như còn vén rèm lên, chẳng sợ gió lạnh thổi . Hôm qua còn kêu la lạnh, hôm nay quên mất.
"Không lạnh." Vừa rúc lòng .
Tạ Dật mặc y phục ít hơn nàng, nhiệt độ cao, đặc biệt ấm áp. Nàng thích Tạ Dật ôm , lạnh chút nào, lúc còn quá ấm áp, sẽ mồ hôi.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Nước tuyết chóp mũi khô, Thẩm Thư Dao liền cọ , cọ khô mới thôi. n.g.ự.c thật cứng, lúc khống chế lực đạo, má đụng sẽ đau.
mùi thật dễ ngửi, mùi thơm thanh khiết nhàn nhạt, chữ xong sẽ mang theo chút mùi mực, nhiều hơn nữa là thở của nam nhân trưởng thành, mê .