Nàng phấn khởi thao thao bất tuyệt, đến nỗi quên khuấy cả Tạ Dật. Mãi một lúc mới nhớ . cũng , cũng việc riêng, mới trở về lâu vội thư phòng, đó bao lâu, Phó Ứng Thừa liền đến tìm.
Khi Lâm thị đến, Tạ Dật và Phó Ứng Thừa đang chuyện trong thư phòng, Thẩm Thư Dao đành tiếp bà. Nếu nàng phát hiện thiếu chương thì đúng nhé. Vào facebook gõ tên page: Huyện Lệnh 94, nhắn tin tên truyện và chương ẩn để tiếp nội dung, nhắn tin nha các nàng iu ơi, Quan gửi công khai qua cmt nà. Do gần đây phát hiện nhiều nơi ăn cắp bản edit nhà Quan, nên dùng cách để ngăn chặn phần nào. Quan xin gửi lời xin đến nàng nếu nàng mất thêm thời gian để tìm nơi và cũng cảm ơn nàng ủng hộ Quan nhiều nha. Chúc nàng iu truyện vui vẻ!”
Đã hai tháng gặp, nàng cảm thấy Lâm thị phần tiều tụy, thần sắc mệt mỏi, mặt cũng điểm vài phần dấu vết phong sương.
Cách chuyện so với cũng nhu hòa hơn ít nhiều. Biết Tạ Dật bận việc, bà cũng lưu lâu, chỉ hàn huyên đôi câu rời , rằng đến tối sẽ trò chuyện .
Lâm thị khỏi, Thẩm Thư Dao liền ngoắc tay gọi Tri Vi gần, hạ giọng hỏi: “Mẫu chuyện gì chăng? Sắc mặt trông .”
Tri Vi ngó quanh cửa, thấp giọng đáp: “Tân của lão gia thai, mới hơn một tháng.”
“Thật ư?”
Tri Vi nghiêm túc gật đầu, xem thể sai . Chả trách Lâm thị hao gầy nhiều như thế, hẳn là trong lòng chịu ít khổ sở.
Trong lòng Thẩm Thư Dao dâng lên muôn vàn cảm xúc phức tạp, nên gì cho . Trước đây những lời nàng với Lâm thị vốn chỉ để dọa dẫm, nào ngờ thành sự thật, quả là một lời thành sấm.
“Tân tính tình thế nào?”
“Nô tỳ từng tiếp xúc, cũng rõ lắm. Chỉ từng trông thấy từ xa, trông vẻ dễ đối phó.”
Nghe , nàng liền hiểu sơ sơ. Nếu dễ đối phó, Lâm thị chẳng suy sụp đến thế.
Nàng bảo bọn họ cứ việc của , còn bản thì mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút. Tri Vi khẽ đáp một tiếng, tiện tay khép cửa rời .
Một giấc ngủ kéo dài nửa canh giờ. Khi Thẩm Thư Dao tỉnh, Tạ Dật cũng trở về.
Mắt còn ngái ngủ, nàng hì hì, bỡn cợt: “Chúc mừng Tạ đại nhân, thêm một nữa.”
Tạ Dật sang, thần sắc mờ mịt, ngờ vực hỏi: “Đệ gì?”
Nàng mắt sáng lên, càng thêm hứng thú.
“Chàng tin ?”
Nàng còn kịp sửa sang y phục nhảy xuống giường, chạy đến mặtchàng , ranh mãnh: “Tiểu của phụ thai , sắp đó.”
Tạ Dật đang uống nước, liền khựng , đặt mạnh chén xuống bàn, sang nàng.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Thẩm Thư Dao né tránh, càng đắc ý.
“Sao ? Không ca ca ?”
Nam nhân căng cứng đường nét mặt, cầm chén nặng nề đặt xuống bàn, mấy vui vẻ. Chàng đưa tay day day mi tâm, giữa mày thấp thoáng nét u ám, đang suy nghĩ điều gì.
“Trong nhà với ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-khong-hieu-phong-tinh/chuong-99.html.]
“Chưa.”
Nếu nàng nhắc đến, e rằng giờ phút vẫn còn . Chuyện thật đúng là… Chàng hai mươi bốn, thêm một ca ca.
Mà phụ … xem là tuổi già sinh quý tử .
Nhìn vẻ mặt , Thẩm Thư Dao khẽ, nhắc nhở: “Bữa tối chớ trưng bộ dạng , .”
Tạ Dật khẽ khổ, còn giả vờ vui vẻ.
Nàng chân , thần sắc đầy ẩn ý: “Phụ sắp phụ nữa , khi nào mới phụ đây?”
“Muốn đánh đòn ?”
Nàng nhanh chóng né khỏi tay , hì hì: “Ta sai mà.”
“Nói sai .”
Tạ Dật cúi sát gần nàng, thuận tiện than phiền: “Thử thêm vài ắt sẽ , chỉ là nàng cứ sợ mệt.”
Thẩm Thư Dao nắm lấy cổ áo , phục: “Hẳn là do tư thế đúng, tại .”
Tạ Dật khẽ , tư thế nào đúng? Chàng đều theo sách cả, thể sai .
mà… vẫn còn vài tư thế thử qua.
“Hửm? Hay là thử cách khác?”
“Được.”
Nàng sảng khoái đáp lời.
Ngày Tết năm nay, nàng cùng Tạ Dật ở nhà, dọc đường trễ nải, cũng mất hơn hai tháng, lâu cùng Lâm thị một chỗ dùng bữa. Lúc cả nhà đoàn tụ, nàng cảm giác như thực như ảo.
Nàng an tĩnh đó, Tạ Quần cùng Lâm thị từng câu từng chữ quan tâm hỏi han, mà dường như chẳng liên quan gì đến nàng. Nàng chỉ chuyên tâm dùng bữa, thỉnh thoảng ngước mắt liếc một cái, cúi xuống thật nhanh, cảm thấy vô cùng tẻ nhạt.
Lúc vô ý sang Tạ Tuấn, trong lòng thoáng nghi hoặc, tâm tình dường như điểm bất thường, quá mức trầm mặc.
chuyện chẳng liên quan đến nàng, phụ mẫu Tạ Tuấn còn tại thế, Tạ Dật ở đây, chẳng đến lượt nàng bận tâm.
Tạ Dật ngày thường vốn hờ hững lãnh đạm, ít khi tỏ lộ vui buồn. Nay xa nhà hai tháng, gặp , trong lòng cũng chút vui vẻ, suốt buổi mặt luôn mang ý , đôi mày giãn , vẻ mặt ôn hòa.
Thẩm Thư Dao dùng bữa cũng thỏa mãn, trong lòng tính toán, khi xong bữa sẽ cùng trưởng bối thưởng , đó cùng Tạ Dật dạo bước trở về Lan Uyển, như thật khoan khoái. Nếu vì câu đó của Tạ Quần.
Tạ Dật cùng ông đối ẩm, vài chung hạ bụng, chút say. Tạ Quần men rượu ngà ngà, lời cũng tùy ý hơn. Những điều nên , nên , tất cả đều thuận miệng mà thốt , hề suy nghĩ.
“Hai đứa thành gần hai năm, chuyện con cái cần để tâm. Nếu , để tìm đại phu xem qua một chút?”