Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Phu quân là não yêu đương - Chương 34

Cập nhật lúc: 2025-06-04 11:44:00
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời Việt Hoàn nói ra, tựa như sét đánh giữa trời quang, hung hăng nện xuống đầu Trình Yên. Nàng chỉ cảm thấy trong đầu “ong” một tiếng, mọi âm thanh chung quanh lập tức tan biến, hoàn toàn không còn nghe thấy gì nữa.

 

Khó xử, hổ thẹn, trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong khoảnh khắc ập đến.

 

Trình Yên không biết phải hình dung tâm trạng hiện tại của mình ra sao. Toàn thân nàng lạnh băng, run rẩy không ngừng.

 

Nàng chẳng những không thể cất lời, thậm chí đến cả suy nghĩ cũng không còn sức lực, chỉ ngây ngốc đứng yên tại chỗ, ôm chặt lấy hai tay mình. Trong thư phòng rõ ràng ấm áp như tiết xuân, vậy mà nàng lại cảm thấy rét buốt như giá đông.

 

Cái lạnh ấy, lạnh đến tận đáy lòng.

 

Trình Yên thậm chí cũng chẳng rõ bản thân đã rời khỏi thư phòng như thế nào.

 

Mà tình trạng của Việt Hoàn cũng chẳng khá hơn nàng là bao. Ngay khoảnh khắc thốt ra câu nói ấy, trong lòng hắn đã ẩn ẩn sinh ra hối hận. Đến khi trông thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Trình Yên, hối ý trong lòng càng thêm sâu nặng.

 

Thế nhưng, dù là như vậy, hắn cũng không mở miệng giữ nàng lại. Chỉ có thể lặng yên nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, trong lòng phiền muộn dâng trào.

 

Mãi đến khi Phương Chung cất tiếng gọi, Việt Hoàn mới hoàn hồn lại.

 

“Có việc?” Hắn hỏi.

 

Phương Chung do dự chốc lát, rồi khẽ gật đầu: “Trình đại nhân có sai người đến truyền lời, nói là muốn gặp thế tử một lần.”

 

Người mà hắn nói đến chính là Trình Đồng Tế, nhạc phụ của Việt Hoàn.

 

Mà Trình Đồng Tế tìm hắn, là vì chuyện gì, Việt Hoàn thừa biết.

 

Không lâu trước đây, vì việc này mà hắn và Trình Yên đã xích mích không nhỏ. Nay còn chưa biết phải xử lý ra sao, Trình Đồng Tế lại đột nhiên xuất hiện, khiến tính tình hắn không khỏi bốc lên, nhịn không được bật cười lạnh:

 

“Hôm qua mới vừa ở trước cửa cung giở trò, hôm nay chẳng những sai người đến làm thuyết khách, giờ lại còn muốn đích thân đến cửa gặp, sợ người khác không nhìn ra tâm tư của hắn hay sao?”

 

Giọng nói của Việt Hoàn lúc này đã lạnh thấu xương.

 

Phương Chung đứng một bên, không dám thở mạnh, chỉ cúi đầu nín thinh.

 

Qua một lúc, thấy chủ tử đã dịu lại một phần, hắn mới dè dặt nói: “Tiểu nhân đã rõ, sẽ cùng thông gia lão gia giải thích rõ ràng.”

 

Việt Hoàn không lên tiếng. Phương Chung nhìn không thấu suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ có thể âm thầm suy đoán tâm ý chủ tử.

 

Cũng may Việt Hoàn không phản đối, Phương Chung mới âm thầm thở phào một hơi.

 

Dù Trình đại nhân có nhân phẩm thế nào đi nữa, rốt cuộc vẫn là thân phụ của thiếu phu nhân. Thế tử cũng không thể hoàn toàn trở mặt.

 

Bỗng nhiên, Việt Hoàn mở miệng: “Ngươi đi điều tra xem, gần đây thiếu phu nhân đã gặp những ai.”

 

“Dạ vâng.”

 

Dù trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng chỉ cần là việc chủ tử phân phó, Phương Chung đều nghiêm túc hoàn thành.

 

Không đến một canh giờ sau, hắn đã tra được rõ ràng. Thì ra mấy ngày gần đây, thiếu phu nhân đã vài lần trở về nhà mẹ đẻ.

 

Việc này vốn không phải chuyện lớn, phu nhân cũng không hề ngăn cản hành động của nàng. Nhưng vì thế tử cố ý dặn dò, Phương Chung liền cẩn thận tìm hiểu sâu hơn.

 

“Tiểu nhân nghe từ miệng hạ nhân Trình phủ rằng, chủ mẫu Trình gia có ý muốn làm mối cho xuân lan thải hà bên cạnh thiếu phu nhân.”

 

“Này vốn không phải chuyện gì xấu, nhưng thông gia phu nhân xưa nay đối đãi thiếu phu nhân chẳng ra gì, nay lại đột nhiên ‘hảo tâm’, tiểu nhân liền hỏi thêm mấy câu. Cuối cùng mới tra được, nhà trai kia, một là quả phụ, một là mang bệnh kín.”

 

“Hơn nữa người quả phụ kia, thê tử trước đó vốn không phải vì trọng bệnh mà mất, mà là bị chính tay hắn đánh đến chết!”

 

Phương Chung kể lại sinh động như thật, ánh mắt căm phẫn.

 

Quả thật, không đi làm thuyết thư ở quán trà thì cũng thật đáng tiếc.

 

Việt Hoàn có chút không kiên nhẫn, lạnh nhạt nói: “Chỉ cần đáp lời là được, quơ chân múa tay làm cái gì.”

 

Hắn vốn không phải hạng người ngu dốt, chỉ cần suy nghĩ một chút là đã nhận ra Trình Yên khi ấy có điều bất thường. Chẳng qua lúc đó hắn không để tâm, cũng không cẩn thận nghĩ sâu về nguyên nhân.

 

“Lúc trước nghe nói nhà trai sính lễ đều đã thu, khí thế cũng rầm rộ đặt sẵn hôn kỳ. Không biết vì sao sau lại không có tiếp tục.”

 

Phương Chung không biết rõ ngọn nguồn, tự nhiên nghĩ không ra căn do. Nhưng Việt Hoàn chỉ cần trầm ngâm đôi chút, mọi việc liền tự động xâu chuỗi thành một mối.

 

Trong lòng hắn thoáng dâng lên cảm giác không dễ chịu.

 

Chẳng rõ là vì bản thân lỡ lời tổn thương người khác, hay vì Trình Yên không chịu thẳng thắn cùng hắn.

 

Trình Đồng Tế chịu đến ngoài cung chờ hắn, tất là hạ sách cuối cùng. Có lẽ, lão đã từng tìm Trình Yên, chỉ là nàng chưa đồng ý.

 

Giờ đây đành phải đích thân đến tìm hắn, hẳn là vì gặp phải tình thế khó xử.

 

Suy nghĩ tường tận đầu đuôi, trong lòng Việt Hoàn vẫn không yên.

 

Nếu nàng nói cho hắn biết nàng khó xử, hắn chẳng lẽ lại không giúp nàng tìm cách sao?

 

Cớ gì cứ phải một mình chịu nhục, mặc người ép buộc?

 

Việt Hoàn phất tay cho Phương Chung lui ra, một mình ở nơi không người lại bắt đầu ngẩn ngơ. Từ sau khi thành thân, số lần hắn phát ngốc như thế này lại càng ngày càng nhiều.

 

Trước kia, hắn chưa bao giờ lãng phí thời gian vào những chuyện như vậy.

 

Việt Hoàn có nghĩ đến chuyện đi gặp Trình Yên, nhưng lại không kéo nổi mặt mũi. Muốn sai Phương Chung đi thăm dò, lại sợ hành vi đó quá mức giấu đầu lòi đuôi.

 

Cứ thế, trong cơn giằng co, thời gian lặng lẽ trôi qua.

 

Chẳng mấy chốc, trời đã vào đêm.

 

Mà tình trạng của Trình Yên cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

 

Nàng không rõ bản thân làm sao quay về được nơi ở, trong đầu trống rỗng, cảm giác thẹn thùng và khó xử xâu xé tâm can. Trình Yên hiện tại chỉ muốn tìm một chỗ, đem mình giấu đi thật kỹ.

 

Xuân Lan và Thải Hà tận mắt nhìn thấy Trình Yên bước vào thư phòng, lại tận mắt thấy nàng thất hồn lạc phách quay ra. Hai người các nàng chưa từng chứng kiến Trình Yên như thế bao giờ.

 

Lập tức lo lắng không thôi, bất chấp chủ tớ chi biệt, liền vội vàng hỏi han.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-la-nao-yeu-duong/chuong-34.html.]

Trình Yên không nói một lời, khiến hai người lại càng thêm sốt ruột.

 

Các nàng chỉ nghĩ rằng Trình Yên không muốn mở miệng, nhưng sự thật là nàng căn bản không biết phải nói từ đâu. Nàng theo bản năng cự tuyệt việc hồi tưởng những gì xảy ra trong thư phòng, càng cự tuyệt nhớ lại lời Việt Hoàn từng nói.

 

Chỉ cần hơi nhớ lại, nàng liền cảm thấy vô cùng xấu hổ.

 

Nàng... cùng phụ thân của nàng, rốt cuộc có gì khác biệt sao?

 

Hóa ra, trong mắt trượng phu, nàng cùng phụ thân lại giống nhau đến thế?

 

Việt Hoàn đã thất vọng về nàng rồi sao?

 

Nhưng... từ khi nào, hắn lại bắt đầu có kỳ vọng ở nàng? Mà vì sao, nàng lại chưa từng hay biết?

 

Trong đầu Trình Yên rối loạn trăm mối, nhưng không thể nắm được bất kỳ đầu mối nào rõ ràng. Nàng thậm chí còn không biết, bản thân nên đối mặt với Việt Hoàn thế nào.

 

Bóng đêm lặng lẽ buông xuống, Việt Hoàn rốt cuộc cũng tìm được lý do để đến gặp Trình Yên, nhưng rất nhanh liền phát hiện, Trình Yên đang cố tình tránh mặt hắn.

 

Nhận ra điều đó, trong lòng Việt Hoàn cực kỳ bực bội.

 

Lúc hắn trở về phòng ngủ, Trình Yên đang ở trong tịnh thất.

 

Tiếng nước đã sớm ngừng, vậy mà nàng vẫn chưa bước ra. Nếu đến lúc này mà hắn còn chưa nhận ra nàng đang trốn tránh mình, thì đúng là ngốc tử thật rồi.

 

Việt Hoàn phiền muộn, gõ nhẹ lên cánh cửa: “Trình Yên.”

 

Người bên trong rõ ràng giật mình, bóng dáng phản chiếu trên bình phong cũng run rẩy. Việt Hoàn nhíu mày, trong lòng không khỏi sinh nghi: chẳng lẽ hắn đáng sợ đến vậy sao?

 

“Ngươi ở trong đó lâu như vậy, có chuyện gì sao?” Hắn nhẫn nại lên tiếng hỏi.

 

Cửa tịnh thất tuy chưa cài then, nhưng chỉ cần đẩy nhẹ là mở ra. Hắn không biết nàng đang làm gì bên trong, nhưng vừa nghĩ đến việc mình phải đoán mò, lại thấy có chút áy náy.

 

Vì sao bản thân lại nảy sinh suy nghĩ như vậy?

 

Việt Hoàn còn đang cân nhắc, nhưng chưa kịp nghĩ sâu, liền dứt khoát mở miệng: “Nếu ngươi còn không ra, ta sẽ vào đấy.”

 

“Không cần!” Trình Yên hoảng loạn lên tiếng.

 

Cách một bức tường, nàng vẫn nghe rõ động tĩnh bên ngoài. Nàng không biết phải đối mặt với Việt Hoàn thế nào, lại sợ hắn thực sự xông vào, đành do dự bước ra.

 

Trên người nàng còn đọng lại hơi nước, tóc mới chỉ chải qua nửa, vẻ mặt vô thố, đứng trước mặt Việt Hoàn như phạm nhân chờ tuyên án.

 

Tim Việt Hoàn như lỡ một nhịp. Hắn có chút hoảng thần, tỉnh lại liền cảm thấy xấu hổ. Dù không ai phát hiện, hắn vẫn thấy thẹn.

 

Hai người đều không nói gì. Trình Yên lúng túng xoắn vạt tay áo, chỉ mong tìm một việc gì đó để phân tán sự chú ý.

 

Việt Hoàn lại nhìn thẳng nàng, hỏi thẳng: “Ngươi đang trốn ta?”

 

Trình Yên nghe trúng tâm sự, sắc mặt lập tức trắng bệch. Nàng theo bản năng muốn lắc đầu, nhưng cuối cùng vẫn ngừng lại: “Không... không có.”

 

Nàng lảng tránh ánh mắt, trong lòng biết rõ mình đang nói dối, nên động tác nhỏ càng nhiều hơn, lo sợ bị nhìn thấu.

 

Việt Hoàn cười nhạt, càng cảm thấy bực bội.

 

Hắn tiến thêm một bước, mang theo hơi thở nóng rực áp sát. Trình Yên theo bản năng lùi lại, nhưng chính động tác ấy khiến sắc mặt Việt Hoàn trầm xuống. Hắn cúi đầu, giọng trầm thấp ép hỏi:

 

“Thật sự không có trốn ta?”

 

Trình Yên muốn tránh, nhưng căn bản là tránh không được. Đến nước này, nàng chỉ có thể cắn răng mạnh miệng: “Thật sự.”

 

Việt Hoàn suýt nữa bị nàng chọc cười vì tức, chỉ muốn biết nàng làm sao có thể mạnh miệng đến vậy.

 

Hắn vốn định truy hỏi tiếp, nhưng thấy mắt Trình Yên đã đỏ bừng, lòng lại mềm nhũn, đành hạ giọng: “Không cần tránh ta. Ta chỉ là... có chuyện muốn nói với ngươi.”

 

“Chuyện hôm nay…”

 

“Chuyện hôm nay là ta không đúng.” Trình Yên chưa đợi hắn nói hết, liền vội vàng cắt lời. Đây là lần đầu tiên nàng chủ động như vậy.

 

Việt Hoàn có chút kinh ngạc, nhưng càng ngạc nhiên hơn chính là lời nàng sắp nói tiếp.

 

“Ta... ta thật sự không phải muốn để nhà mẹ đẻ trèo lên Quốc Công phủ, cũng không phải cố tình làm khó thế tử...”

 

Trình Yên nói rất nhanh, sợ bị cắt ngang. Cảm xúc trong lòng dâng lên mãnh liệt, nhưng nàng vẫn cố dằn xuống.

 

[Vịt đọc sách nè :V]

“Chỉ mong thế tử... đừng để trong lòng.”

 

Nàng cúi mình thật sâu, tư thế hạ thấp đến mức gần như không thể thấp hơn được nữa. Trong lòng nàng vẫn luôn mê mang — không biết vợ chồng rốt cuộc nên chung sống thế nào, không biết nàng và Việt Hoàn phải ở bên nhau ra sao.

 

Nàng đã cố gắng trở thành một thê tử tốt, nhưng dường như vẫn chẳng đủ.

 

“Thực xin lỗi.”

 

Nàng run rẩy nói lời xin lỗi, đôi mắt xinh đẹp bỗng ngấn đầy lệ, rơi mà không được.

 

Trình Yên không chủ ý khóc, nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn không ngừng.

 

Lời xin lỗi của nàng rõ ràng không bị rơi vào hư không, Việt Hoàn vốn đã có chút áy náy trong lòng, giờ càng thêm hụt hẫng.

 

Hắn bước tới, ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về.

 

Tình hình đã đến bước đường này, mọi chuyện sẽ đi về đâu?

 

Hắn vốn định cùng nàng giải thích mọi chuyện, nhưng cuối cùng lại thành thừa nhận mình đã chẳng suy xét kỹ càng.

 

“Là ta không tốt.” Việt Hoàn nói nhẹ nhàng, “Là ta đã hiểu lầm ngươi.”

 

Hắn không thể nhìn thấy nàng rơi lệ như vậy, cũng không thể thấy nàng đau khổ như thế.

 

Chẳng rõ tâm tư mình đã rối loạn đến thế nào, sau một hồi lâu Việt Hoàn mới nhận ra trong đó chính là rung động của lòng người.

 

Vì thế, hắn hết sức chú ý.

 

Vì thế, phá lệ ân sủng.

Loading...