Phu quân là não yêu đương - Chương 48
Cập nhật lúc: 2025-06-09 19:57:53
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tửu lầu là do Phương Chung từ sớm đặt . Hắn tiếc tốn một khoản tiền lớn, tìm một vị trí thật thích hợp để ngắm cảnh.
Tuy là “ngắm cảnh”, nhưng hiện tại Trình Yên và Việt Hoàn căn bản cũng rõ rốt cuộc gì đáng để xem.
Hôm nay là Tết Thượng Nguyên, đến đây, bất kể thích lễ hội , đều sẽ thuận theo khí mà nâng chén.
Hai bọn họ cũng ngoại lệ.
Khi đĩa nguyên tiêu tròn trịa bưng lên bàn, ánh mắt Trình Yên lập tức thu hút, “Màu sắc thật rực rỡ.”
“Nghe đây là món đặc sắc của cửa hàng .” Việt Hoàn đáp, cũng là kiểu học tới dùng tới đó. Trước đây từng đến, cũng chẳng món chiêu bài rốt cuộc mùi vị , chỉ là hôm nay tới đây, thực đơn chủ yếu cũng chỉ từng đó món.
“Thử xem hương vị thế nào.” Vừa , Việt Hoàn cầm lấy muỗng, múc một viên nguyên tiêu.
Phần nhân bên trong gì đặc biệt, chỉ là lớp vỏ bên ngoài nhuộm màu rực rỡ, trông mắt.
Trong mắt Việt Hoàn, sự khác biệt chẳng đáng kể, dù thế nào cũng chỉ là nguyên tiêu, gì khác .
trong mắt Trình Yên khác. Nàng chăm chú đĩa nguyên tiêu lâu mới hồn, mới chậm rãi ăn một viên.
Thật mùi vị cũng khác biệt mấy, nhưng đủ loại màu sắc sặc sỡ khiến Trình Yên sinh một loại ảo giác, dường như món cực kỳ mỹ vị.
Không chỉ nguyên tiêu, bàn ăn còn bày thêm đủ loại điểm tâm, kiểu dáng phong phú. Có món Trình Yên từng thấy qua, món xa lạ.
Việt Hoàn nàng thích thích ăn, dứt khoát bảo tiểu nhị mang tất cả các món đặc sắc .
Bàn ăn đầy ắp.
Khiến Trình Yên chút phản ứng kịp, “Nhiều như …”
“Chưa chắc món nào cũng ngon.” Việt Hoàn nghĩ đơn giản, dù thì rực rỡ muôn màu, nhưng hương vị , cũng ai rõ.
Hắn chỉ để Trình Yên nếm thử.
Nếu thích thì giữ , thích thì cần miễn cưỡng.
Thái độ của Việt Hoàn tùy ý. Trong bầu khí như thế, Trình Yên cảm thấy dường như chuyện thật sự gì quan trọng.
Hai cứ như , lượt nếm từng món điểm tâm.
Có vài món vị lạ, Trình Yên ăn quen. Ban đầu nàng còn định miễn cưỡng ăn hết, nhưng Việt Hoàn từ đầu đến giờ đều : nếu thích thì cần cố.
Nghe nhiều thành quen, lời cũng vô thức khắc sâu trong lòng nàng.
Trình Yên ngoan ngoãn đặt miếng điểm tâm xuống, nghiêm túc với Việt Hoàn: món đó khó ăn, “Có một mùi vị kỳ lạ.”
“Thế nào là kỳ lạ?”
“Khó tả… nhưng thích.”
Đây là đầu tiên Trình Yên thẳng thắn bày tỏ rõ ràng điều thích thích.
Là một trải nghiệm nay từng .
Nàng vẫn luôn để ý sắc mặt của Việt Hoàn, nhưng vẫn giữ nét mặt bình thản.
Trình Yên cũng rõ rốt cuộc đang chờ đợi đáp án thế nào, chỉ cảm thấy như là .
Trên bàn còn rượu trái cây. Trình Yên nếm một ngụm, khẽ với Việt Hoàn: trong nhà vẫn ngon hơn một chút.
Rượu trái cây và vốn liên quan gì tới , cũng hiểu vì Trình Yên đem hai thứ đó so sánh. Việt Hoàn chút khó hiểu, nhưng vì nàng nhắc đến trong nhà, khóe môi khẽ cong lên.
“Thử cái xem.” Việt Hoàn bảo tiểu nhị mang thêm một loại rượu khác.
Giống như tìm trò gì mới mẻ thú vị.
Đối với , mùi vị món ăn vốn quan trọng. So với việc đó, thấy Trình Yên thả lỏng và vui vẻ, tâm tình còn thoải mái hơn nhiều.
Suốt cả buổi, gương mặt Việt Hoàn vẫn luôn treo một nụ nhàn nhạt.
[Vịt đọc sách nè :V]
Giữa hai , khí nhẹ nhàng mà vui vẻ. khổ nỗi, bên ngoài vẫn còn đang chờ, là Lâm Mạt Nhi. Nàng theo Việt Hoàn và Trình Yên tới đây, tự nhiên cũng bọn họ đang ở .
Phòng riêng màn che bao kín, nàng thể thấy bên trong là tình cảnh như thế nào.
sức tưởng tượng của Lâm Mạt Nhi vốn tệ, nàng suy nghĩ nhiều, nhiều điều.
Nàng tưởng tượng Việt Hoàn sẽ gì với Trình Yên.
Tưởng tượng hai họ sẽ mật khăng khít .
Chiếc hoa đăng xinh , nàng cũng thích, nhiều thích. cuối cùng, bắt nó là Việt Hoàn.
Và tặng nó cho chính thê tử của .
Những ngày gần đây, kể từ khi rời khỏi Việt Quốc Công phủ hôm đó, nàng tẩu tử luôn ép nàng đối mặt với thực tế.
Tuân Mộng Hoa rõ với nàng: Việt Hoàn là trượng phu của Trình Yên.
Còn Trình Yên chính là thê tử của Việt Hoàn.
Tuân Mộng Hoa cần Lâm Mạt Nhi thật sự hiểu thấu, chỉ cần nàng nhớ kỹ, ghi sâu tận xương tủy.
Hiện tại, ít nhất cũng kết quả, Lâm Mạt Nhi nhớ rõ một điều: Trình Yên là thê tử của Việt Hoàn.
“Cô nương, sắc trời tối , chúng mau trở về thôi.” Nha sốt ruột yên, ngừng khuyên bảo.
Lâm Mạt Nhi chẳng hề sốt ruột, thậm chí cũng ý định rời .
Nàng chỉ , lúc , Việt Hoàn và Trình Yên đang gì.
Nha hiểu rõ tâm tư của nàng, đánh bạo khuyên tiếp: “Cô nương, nếu thế tử và thế tử phu nhân còn rời , cô nương cứ chờ ở đây cũng chẳng cách .”
Vừa dứt lời, Lâm Mạt Nhi lạnh lùng liếc sang, ánh mắt âm lãnh đến đáng sợ, khiến nha sợ hãi đến nỗi dám thêm một câu.
Khi nha còn tưởng rằng Lâm Mạt Nhi sắp điều gì đó, thì nàng đột nhiên bật : “Ngươi đúng, hai họ chừng là đợi đến khi nào ‘’ mới rời .”
Nếu như bọn họ mãi chịu rời , thì nàng, đương nhiên tìm cách khác.
“Cô nương…” Nha rõ Lâm Mạt Nhi định gì, nhưng trong lòng dâng lên nỗi bất an mơ hồ.
Lâm Mạt Nhi thấy nàng như thế chỉ cảm thấy nhàm chán, tiện miệng tìm cớ đuổi .
Nha rời , nhưng Lâm Mạt Nhi khéo: “Ta thấy đói bụng, ăn chút điểm tâm, ngươi mua chúng cùng về.”
Lời dịu dàng, khiến tin là thật. Nha tưởng nàng thật sự trở về, liền vui mừng rời .
Chờ nha xa, Lâm Mạt Nhi mới bước đến một quầy hàng gần đó, mua vài chiếc hoa đăng. Nàng chẳng màng đến họa tiết giá cả, cứ mua tất cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-la-nao-yeu-duong/chuong-48.html.]
Sau khi hoa đăng, nàng mua thêm ít pháo hoa và pháo trúc.
Hoa đăng thì , pháo hoa cũng rực rỡ.
những thứ , suy cho cùng vẫn nguy cơ gây nguy hiểm, gặp sự cố là điều thể xảy .
Không rõ lúc nào ngọn lửa bốc lên, chỉ khi còn kịp phản ứng, nó lan khắp nơi.
Tiếng ồn ào ngoài cũng truyền tới tai Việt Hoàn. Hắn lập tức bảo Phương Chung thăm dò tin tức.
Khi Lâm Mạt Nhi mắc kẹt trong đám cháy, Việt Hoàn còn do dự, lập tức lao ngoài.
“Phu quân, chuyện gì ?” Trình Yên lo lắng chạy theo ngay , trong giọng đầy căng thẳng.
Việt Hoàn do dự, nhưng vẫn rõ tình hình, chỉ là bước chân dừng dù chỉ một chút.
Trình Yên đương nhiên cản trở lúc , chỉ sát phía , cố gắng nghĩ xem thể giúp gì.
Ngọn lửa lan nhanh, may mà phòng vệ của kinh thành vốn chuyện đùa. Mỗi năm dịp Nguyên Tiêu, các loại tình huống đều thể xảy , cho nên quan binh đến nhanh và lập tức bắt tay cứu hoả.
Lâm Mạt Nhi vây trong biển lửa, thể chờ lâu. Khi thấy Việt Hoàn, nàng như sắp c.h.ế.t vớ cọng rơm cứu mạng.
“Việt Hoàn ca ca!”
Giọng nàng lớn, căn bản chẳng thể truyền , nhưng nàng vẫn cố chấp kêu gọi, chỉ hận thể lao ngay đến chỗ Việt Hoàn.
Việt Hoàn thấy rõ điều đó, Trình Yên cũng rõ.
Việt Hoàn thấy Lâm Mạt Nhi cố gắng vùng ngoài, nhưng những lời khuyên nhủ bên ngoài nàng chẳng .
Tình hình vô cùng nguy hiểm.
Việt Hoàn thể để nàng rơi hiểm cảnh, vội vã xách một thùng nước, dập tắt bớt lửa xung quanh lập tức lao trong.
Trình Yên ngăn cũng kịp, chỉ thể trơ mắt Việt Hoàn lao biển lửa.
Xuân Lan vội giữ chặt lấy nàng, kéo nàng tránh xa: “Thiếu phu nhân, nơi quá nguy hiểm.”
“Ta … nhưng mà phu quân…”
Trình Yên biển lửa rực cháy, nhớ khoảnh khắc Việt Hoàn chút do dự lao .
Nàng hiểu, việc thể là vì phận của Lâm Mạt Nhi.
những cảm xúc, nàng thật sự thể giả vờ .
Chưa kịp suy nghĩ quá nhiều, Việt Hoàn bế Lâm Mạt Nhi ngoài. Chiếc áo ngoài của phủ lên nàng, che chắn ánh của bao .
Cả hai đều vô cùng chật vật.
Lâm Mạt Nhi như từ cõi c.h.ế.t trở về, lập tức ôm chặt lấy Việt Hoàn, chịu buông tay.
Việt Hoàn lúng túng vô cùng, trong khoảnh khắc hỗn loạn , bản năng khiến quanh tìm Trình Yên, chỉ mong thể lập tức tách khỏi Lâm Mạt Nhi.
Trình Yên bên cạnh tất cả, nhưng lúc , nàng nên gì.
Dù gì, Trình Yên vẫn nhớ là ai.
Nàng dắt theo Xuân Lan bước lên, quan sát Lâm Mạt Nhi khẽ tách nàng khỏi Việt Hoàn, “Cô nương, , theo chúng thôi.”
Không giải thích, gọi tên, một lời thừa, Trình Yên dứt khoát đưa Lâm Mạt Nhi rời .
Chẳng ai phận thật của họ.
Lâm Mạt Nhi rời , nhưng Trình Yên hôm nay kiên quyết, dùng bộ sức lực lôi nàng . Lâm Mạt Nhi chống cự , đành kéo .
“Ngươi buông !” Giọng nàng nghẹn ngào, ho sặc sụa vì khói. Khi nãy thấy Việt Hoàn, nàng cố hét lên để chú ý, giờ thì chịu nổi.
“Nơi hỗn loạn, chỗ để chuyện.” Trình Yên lạnh lùng đáp, sắc mặt cũng chút nào.
Dù là ai, thấy trượng phu cùng nữ tử khác mật như , tâm tình cũng chẳng thể vui vẻ, huống chi hôm nay vốn là ngày Trình Yên mong đợi.
“Buông … khụ khụ…”
Trình Yên thêm gì, lập tức đưa nàng xe ngựa của Việt Quốc Công phủ, rót một chén nhỏ cho nàng.
Lâm Mạt Nhi hất văng chén , đến cả vẻ ngoài bình hòa cũng chẳng thèm giữ.
Trình Yên vệt nước loang vỉa hè, khẽ nhíu mày. Đối mặt với sự vô lễ như , nàng chẳng buồn khuyên giải.
Mặc kệ Lâm Mạt Nhi ho đến long trời lở đất.
Bên trong xe ngựa yên tĩnh đến mức chỉ tiếng ho khan của nàng. Trình Yên , Lâm Mạt Nhi cũng chẳng ý bắt chuyện.
Cả hai im lặng giằng co, ai cũng mở miệng .
Trình Yên đang đợi Việt Hoàn, Lâm Mạt Nhi cũng .
Chẳng bao lâu, Phương Chung đến, truyền lời từ Việt Hoàn: “Thiếu phu nhân, thế tử còn chút việc xử lý, phiền đưa Lâm cô nương về phủ.”
Trình Yên gật đầu nhận lời, nhưng Lâm Mạt Nhi chịu, lập tức phản ứng dữ dội: “Ngươi đưa ? Ta gặp Việt Hoàn ca ca! Ta gặp Việt Hoàn ca ca!”
Nàng ầm ĩ, Trình Yên đành ngăn nàng , phân phó gã sai vặt mau chóng đánh xe về tướng quân phủ.
Gã sai vặt dám gì, lẳng lặng theo.
“Lâm cô nương, xin ngươi bình tĩnh một chút.” Trình Yên từng thấy nàng như . Dù bất ngờ, nhưng nàng cũng thật sự ngạc nhiên.
Thật , Trình Yên cũng đang gì, tất cả đều là bản năng thúc đẩy nàng tiến về phía .
Lâm Mạt Nhi gào lên quá lớn, Trình Yên chỉ nàng yên tĩnh : “Lâm cô nương, chỉ đưa ngươi về tướng quân phủ.”
“Ngươi là cái gì mà tư cách chuyện với ?” Giọng Lâm Mạt Nhi đầy oán độc. Nàng từng hòa bình với Trình Yên, là bất đắc dĩ, giờ thì cần giả vờ nữa.
“Ngươi , cũng .” Giọng Trình Yên thản nhiên. Lâm Mạt Nhi thích nàng, nàng cũng chẳng thích Lâm Mạt Nhi.
“Chỉ là… phu quân bảo đưa ngươi về.” Ánh mắt Trình Yên bình tĩnh như đang một điên.
“Phu quân phân phó, đương nhiên tròn.”
Lâm Mạt Nhi ngẩn , Trình Yên, ngờ nàng thể bình tĩnh đến : “Ngươi cái gì?”
Trình Yên Lâm Mạt Nhi thích Việt Hoàn.
Tình cảm đó bắt đầu từ khi nào, kỳ thực ai rõ.
Trình Yên truy cứu.