Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Phu quân là não yêu đương - Chương 56

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:51:42
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chưởng quầy trong lòng mắng thầm không biết bao nhiêu lần, nhưng đối với Việt Hoàn vẫn luôn cung kính. Phàm là khách có yêu cầu, bọn họ đều sẽ cố gắng đáp ứng.

 

Thấy Việt Hoàn không hài lòng, chưởng quầy lập tức cho người mời thợ chế tác phấn mặt tới phòng trong, đồng thời nói với Việt Hoàn rằng hiện tại trong tiệm vẫn chưa có loại phấn mặt độc nhất vô nhị như mong muốn.

 

Tuy nhiên, có thể đặt làm riêng.

 

Điều này khiến Việt Hoàn cảm thấy rất mới lạ: “Vậy cách đặt làm như thế nào?”

 

Chưởng quầy biết Việt Hoàn là người không tiếc tiền, ba người trò chuyện rất hợp ý, cuối cùng cũng bàn xong cách thức giao dịch.

 

Nói là đặt làm cũng không khó, chỉ cần thay đổi một vài nguyên liệu trong đó, đồng thời điều chỉnh màu sắc một chút.

 

Việt Hoàn không hiểu rõ lắm, nhưng chưởng quầy và thợ chế tác phấn thì nắm rõ. Cả ba người đều cảm thấy đây là một cuộc giao dịch không tồi, trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

 

Buổi tối hôm đó, Việt Hoàn không trở về phủ, tính toán sẽ ăn tối bên ngoài. Phương Chung lái xe tới chỗ Việt Hoàn hay lui tới, nhưng lần này lại bị yêu cầu đi nơi khác.

 

“Vâng.”

 

Trong lòng Phương Chung có chút nghi hoặc, nhưng vẫn cố kìm nén sự tò mò.

 

Cho đến một lúc sau, hắn nhìn thấy thế tử dẫn theo thiếu phu nhân ra ngoài, lúc ấy mới hiểu được nguyên do.

 

Chỉ là hiện giờ hắn vẫn chưa biết rõ mọi chuyện.

 

Trời dần tối, Tuân Mộng Hoa cũng đã nói rõ mọi chuyện với Nhan thị.

 

Khi các nàng chuẩn bị cáo từ, dù Lâm Mạt Nhi có muốn tìm cớ ở lại cũng đã không còn lý do gì.

 

Nàng chỉ có thể đi theo Tuân Mộng Hoa rời đi, trơ mắt nhìn cánh cổng phủ Quốc công ngày càng xa dần.

 

Tuy vậy, Lâm Mạt Nhi vẫn không buông rèm xe. Cho đến khi xe ngựa rẽ qua một khúc quanh, những dãy nhà san sát đã hoàn toàn che khuất tòa phủ đệ, nàng mới từ từ thu ánh mắt về.

 

Giờ đây sự việc đã bị bại lộ, nàng cũng không còn lý do để che giấu nữa.

 

Tuân Mộng Hoa hiểu rõ tâm tư nàng, thấy nàng không có biểu hiện gì khác thường cũng không nói gì thêm, coi như không nhìn thấy.

 

Thấy Lâm Mạt Nhi cuối cùng cũng buông rèm xuống, nàng liền bắt đầu kể chuyện gặp gỡ các phu nhân trong ngày hôm nay.

 

Lâm Mạt Nhi nghe xong đại khái, trên mặt không có biểu cảm gì rõ rệt. Nàng chỉ vẫn đang chờ Việt Hoàn, nhưng đã thật lâu rồi chưa thấy người đâu.

 

Lúc này, nàng hoàn toàn không có tâm trạng.

 

Nghe Tuân Mộng Hoa kể, nàng chỉ qua loa đáp lại: “Tẩu tẩu quyết định là được rồi.”

 

Lâm Mạt Nhi từ lâu đã không muốn tiếp tục giãy giụa, nhất là khi nàng đoán được Việt Hoàn đang cố ý tránh mặt mình.

 

Nàng hoàn toàn đã hết hy vọng.

 

Trình Yên không ngờ rằng, chỉ vì một buổi Thưởng Hoa Yến mà Lâm Mạt Nhi đã thay đổi chủ ý, bắt đầu bàn chuyện hôn sự.

 

Khi Việt Hoàn biết chuyện, chỉ nói với Trình Yên rằng nếu có cơ hội thì thay hắn tặng một phần lễ, xem như là tấm lòng của hai vợ chồng họ.

 

Khi nói những lời này, hắn không tránh mặt Trình Yên, nàng hiểu rõ đây là vì nể mặt Lâm tướng quân.

 

Trong lòng Trình Yên dần dần thông suốt, ban đầu còn có chút lo lắng, giờ cũng đã yên lòng. Việt Hoàn chịu cùng nàng thương lượng chuyện này, nàng đã hiểu được ý của hắn.

 

Trong lòng nàng tự nhiên cảm thấy vui mừng.

 

Buổi Thưởng Hoa Yến lần này, tất cả những lo lắng của Trình Yên đều không xảy ra. Ngược lại, nhờ buổi yến tiệc ấy mà nàng được mọi người khen ngợi.

 

Những lời khen ấy có bao nhiêu là dành cho nàng, bao nhiêu là vì thân phận Việt Quốc công phủ, Trình Yên cũng không muốn truy cứu.

 

Nàng tự hiểu rõ lòng mình, nhưng cũng dần dần không còn tự ti như trước.

 

Một số chuyện nếu nói ra quá rõ ràng thì lại mất đi ý vị.

 

Sau khi hiểu được ý tứ của Trình Yên, Việt Hoàn rất nghiêm túc nói với nàng: chính vì nàng làm tốt nên mới được người khác khen ngợi.

 

Những lời này Việt Hoàn có thể thốt ra miệng, nhưng Trình Yên lại không dám tin.

 

Bị khen vốn là chuyện khiến người ta vui vẻ.

 

Tuy có hơi ngượng ngùng, nhưng Trình Yên không tỏ vẻ khó chịu gì, chỉ dịu dàng nhìn Việt Hoàn.

 

Việt Hoàn bị nàng nhìn chằm chằm, không khỏi dời mắt, trong lòng lại thấy nương tử nhà mình thật chẳng rụt rè gì cả.

 

Suốt ngày cứ nhìn hắn như vậy, khiến người ta cảm thấy thật kỳ lạ và ngượng ngùng.

 

Việc nghị thân của Lâm Mạt Nhi tiến hành rất thuận lợi, không ai biết nàng từng lưu luyến, si mê Việt Hoàn. Sau khi nàng không còn yêu nữa, chuyện này cũng sẽ mãi không có ai hay biết.

 

Cuối cùng do Tuân Mộng Hoa làm chủ, quyết định hôn sự cho nàng.

 

Hôn lễ được định vào mười tháng sang năm, vẫn còn rất nhiều thời gian để chuẩn bị.

 

Từ sau buổi Thưởng Hoa Yến, Nhan thị bắt đầu giao một số việc trong phủ cho Trình Yên xử lý. Dù sự vụ nhiều và phức tạp, Trình Yên lại không cảm thấy vất vả, ngược lại còn rất vui vì được bà bà tín nhiệm.

 

Việt Hoàn mỗi ngày trở về phủ, thấy Trình Yên bận rộn, sắc mặt liền trở nên có chút khó xử.

 

Trình Yên ngày càng bận, Việt Hoàn không nỡ quấy rầy, chỉ lặng lẽ bầu bạn bên cạnh.

 

Kệ sách của hắn gần như bị lục tung, vì hắn cứ đang suy nghĩ liệu có nên tìm một thứ khác để làm.

 

Chỉ là những tâm tư này, chỉ có mình Việt Hoàn hiểu. Trình Yên ngày ngày bận rộn, bàn tính hạt châu gảy ngày càng thuần thục, nhưng dường như lại ngày càng xem nhẹ hắn.

 

Hôm nay cũng vậy, Việt Hoàn như thường lệ cầm một quyển sách, nhưng mãi vẫn chưa lật nổi vài trang.

 

Hắn cứ nhìn Trình Yên mãi, mà nàng lại không hề hay biết. Việt Hoàn không phải chưa từng nghĩ đến việc nhắc nhở, nhưng theo kinh nghiệm trước đó, hễ hắn ho một tiếng, Trình Yên liền nghĩ hắn bị bệnh.

 

Buổi tối còn muốn mời đại phu.

 

Nếu thật sự bị bệnh thì thôi, đằng này hắn không sao, giả bệnh lại bị phát hiện thì chẳng phải là mất hết thể diện sao?

 

“Yên Yên.” Trong lòng không kiên nhẫn nổi nữa, Việt Hoàn dứt khoát không tự làm khó mình, thoải mái gọi tên thê tử.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-la-nao-yeu-duong/chuong-56.html.]

Mới đầu nghe thấy, Trình Yên còn chưa quen, nhưng lâu dần Việt Hoàn cũng không sửa lại cách gọi, nàng nghĩ chắc hắn thực sự thích gọi vậy.

 

Trình Yên cũng từ ngượng ngùng lúc ban đầu, dần dần thành quen. Giờ nghe thấy, nàng liền thuận miệng đáp lại: “Ân.”

 

“Phu quân có chuyện gì sao?” Trình Yên vẫn đang xem sổ sách, vừa hỏi mà đầu cũng không buồn ngẩng lên.

 

Việt Hoàn liếc nhìn nàng một cái, hỏi nàng đã xong việc chưa.

 

Hắn đã đợi khá lâu, thật sự bắt đầu buồn ngủ.

 

“Phu quân muốn nghỉ ngơi sao?” Trình Yên nhẹ giọng hỏi, rồi như chợt nghĩ ra điều gì đó, chủ động nói: “Vậy để ta ra ngoài xem thử.”

 

Việt Hoàn: “……”

 

Chẳng lẽ ý hắn là vậy sao? Việt Hoàn trong lòng càng thêm buồn bực: “Sao lại có nhiều việc như vậy chứ?”

 

“Mẫu thân nói muốn phát tiền tiêu vặt, bảo ta kiểm tra lại một lượt.” Trình Yên xoa trán, chỉ cảm thấy choáng váng.

 

Trên bàn bày đủ thứ, nàng cảm thấy vô cùng phiền não.

 

Thậm chí không dám rời mắt, sợ vừa dời tầm mắt thì sẽ không thể tập trung trở lại.

 

“Sao cái gì cũng đổ lên đầu ngươi?” Việt Hoàn nhíu mày, chỉ thấy Trình Yên quá vất vả.

 

“Nếu vậy thì mẫu thân sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”

 

“Phu quân, sao có thể nói như vậy chứ?” Trình Yên vốn đang lười biếng, nghe đến câu này thì nét mặt liền nghiêm túc, nhìn Việt Hoàn đầy bất bình.

 

“Mẫu thân ngày thường cũng bận bịu nhiều việc, hơn nữa đâu phải tất cả đều giao hết cho ta.” Trình Yên có chút kích động, như thể không chịu nổi việc Việt Hoàn hiểu lầm mẫu thân.

 

“Phu quân sao lại nghĩ sai mẫu thân như vậy?”

 

Việt Hoàn nghe xong thì ngẩn người, nghi hoặc nhìn nàng. Hắn chẳng qua chỉ nói một câu thôi mà.

 

Sao đến Trình Yên lại thành ra như thể hắn đang đổ tội?

 

Hắn đâu có nói như vậy…

 

“Ta không có ý đó, ta chỉ cảm thấy…”

 

Hắn định nói mình chỉ thấy nàng quá vất vả, hoàn toàn không có ý bôi nhọ mẫu thân.

 

Nhưng nhìn bộ dạng của Trình Yên, Việt Hoàn nghẹn lời, chỉ có thể ai oán nhìn nàng.

 

Trình Yên lại không nhận ra sự khác thường của hắn.

 

Việt Hoàn giờ đây không nói được lời nào, ánh mắt đầy bất đắc dĩ, trong khi Trình Yên lại rất tích cực.

 

“Phu quân, mẫu thân ngày thường rất bận, nếu ta có thể san sẻ được một chút, với ta mà nói là chuyện rất đáng mừng.”

 

Trình Yên càng nói càng nghiêm túc, khiến Việt Hoàn dần có cảm giác mình giống con rể chứ không phải con ruột.

 

Hắn bắt đầu nghi ngờ, liệu có phải mình thật sự là người không biết thương mẫu thân không.

[Vịt đọc sách nè :V]

 

Đến khi nghĩ lại mới thấy chuyện này thật quá đỗi kỳ cục.

 

“Ta không phải không quan tâm mẫu thân, chỉ là thấy trời tối rồi, ta sợ ngươi quá mệt nên mới bảo ngươi nghỉ ngơi sớm chút.” Việt Hoàn nghẹn lời, vốn dĩ chẳng cần phải giải thích nhiều như vậy.

 

Nhưng hắn hiểu Trình Yên, nếu không nói rõ, ai mà biết nàng sẽ hiểu lầm đến mức nào.

 

“Thì ra là vậy…” Trình Yên nghe xong liền đỏ mặt, có chút xấu hổ, định lên tiếng xin lỗi.

 

Nhưng lời còn chưa nói ra thì đã bị Việt Hoàn đón trước.

 

“Là ta không đúng, không nên thuận miệng nói bừa.” Việt Hoàn chân thành nói, khiến Trình Yên càng thêm ngượng.

 

“Phu quân, ta…”

 

Mới đầu nàng còn không thấy có gì không ổn, nhưng giờ thì…

 

“Sổ sách xem mãi cũng không xong, chi bằng nghỉ ngơi sớm, mai xem tiếp cũng không muộn.” Việt Hoàn nói xong không đợi Trình Yên phản ứng, liền nắm tay nàng kéo vào trong phòng ngủ.

 

Trình Yên ban đầu còn định cự tuyệt, giờ lại không tìm ra lý do, chỉ có thể để mặc hắn kéo đi.

 

Việt Hoàn thấy nàng như muốn trốn vào người hắn, không nhịn được bật cười.

 

“Sao bỗng nhiên không nói gì nữa?” Việt Hoàn xoa mặt nàng, thật sự không nén được ý cười.

 

“Ta…” Trình Yên không biết phải mở lời thế nào.

 

Việt Hoàn cũng không ép nàng phải giải thích, có chút trêu chọc nhưng vẫn chưa nói ra miệng.

 

Hắn biết nàng rất cẩn thận, thật sự rất cẩn thận.

 

Mới nãy nói ra những lời kia, với nàng mà nói, vốn đã là chuyện vô cùng khó khăn.

 

Việt Hoàn làm sao nỡ lòng trêu chọc nàng?

 

“Yên Yên vì mẫu thân mà nghĩ như vậy, nếu mẫu thân biết chắc sẽ rất vui.”

 

Việt Hoàn cho rằng mình đang an ủi Trình Yên.

 

Nhưng Trình Yên nghe xong lại càng đỏ mặt. Nàng rụt rè kéo tay áo Việt Hoàn, nhẹ giọng nói: “Phu quân, chuyện này… có thể… có thể đừng nói với mẫu thân được không?”

 

Nàng không muốn để bà bà biết.

 

Việt Hoàn hơi nghi hoặc nhìn nàng.

 

Thấy hắn không nói gì, mặt Trình Yên càng đỏ, tay nắm áo hắn cũng siết chặt hơn.

 

Giọng nói cũng mềm hẳn đi: “Phu quân, ngươi đáp ứng ta, được không?”

 

Việt Hoàn còn có thể nói không được sao?

 

Tự nhiên là đồng ý rồi.

Loading...