Phu quân là não yêu đương - Chương 59
Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:52:58
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trình Yên nghe thấy âm thanh từ trong phòng truyền ra, trong lòng không khỏi rơi vào trầm tư. Đương nhiên, nàng cũng nóng lòng.
Nàng thực sự rất mong có một đứa con.
Chỉ tiếc, đến nay vẫn chưa thể như ý.
Thời gian dần trôi, Trình Yên đành đem những suy nghĩ ấy chôn giấu trong lòng. Đại phu đều nói thân thể nàng khoẻ mạnh, nàng tuy hoài nghi, nhưng lại chẳng có chứng cứ thực tế nào.
Trình Yên chưa từng nhắc đến chuyện hài tử trước mặt Việt Hoàn. Việc che tai trộm chuông như vậy, nàng không phải chưa từng làm.
Chỉ là, vào những đêm khuya tĩnh lặng, nàng đôi khi lại nhớ đến những lời Việt Hoàn từng nói với nàng.
Trình Yên biết, Việt Hoàn là người thích trẻ con. Bất luận xuất phát từ mục đích gì, bọn họ đều cần một hài tử.
“Thiếu phu nhân...”
Xuân Lan và Thải Hà không thấy Trình Yên bước vào nhà, liền cùng nhau vội vã chạy ra, như vừa ý thức được hành vi của mình có phần thất lễ.
Hai người nơm nớp lo sợ nhìn về phía Trình Yên.
“Không có việc gì, trở về đi.” Trình Yên nhẹ giọng nói. Nàng xưa nay luôn khoan dung với người bên cạnh, huống chi, nàng biết các nàng cũng là vì lo lắng cho mình.
Xuân Lan và Thải Hà đều nhìn nàng bằng ánh mắt đầy bất an, mà Trình Yên lại không biết nên nói thế nào cho hai người hiểu rằng kỳ thật, bản thân nàng đã sớm có chuẩn bị.
“Các ngươi làm vẻ mặt như vừa đưa đám thế kia là sao?” Trình Yên có chút bất đắc dĩ, gọi hai người đến gần, rồi nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình.
Việt Hoàn thân là nam nhân như vậy, bên người chắc chắn sẽ xuất hiện người khác. Điểm này, nàng thật ra đã sớm hiểu rõ.
[Vịt đọc sách nè :V]
Từ lâu trước kia, nàng đã có phần giác ngộ rồi.
Trình Yên nói rất nhiều, đến khi Xuân Lan và Thải Hà hiểu ra, hai người mới chợt nhận ra, thì ra thiếu phu nhân cũng không quá để ý đến chuyện ấy.
Sau khi hiểu rõ, hai người lại dè dặt ngẩng đầu hỏi ra điều vẫn giấu trong lòng bấy lâu: “Nếu như vậy, thiếu phu nhân lúc trước vì sao lại để ý Lâm cô nương như thế?”
Rất nhiều chuyện liên quan đến Lâm Mạt Nhi, Trình Yên cũng không giấu hai người. Các nàng trung thành, nàng thậm chí chưa từng lo sẽ bị phản bội.
Vậy nên, câu hỏi này, Trình Yên cũng không giấu.
“Lâm cô nương thân phận bất đồng.”
Giữa Lâm Mạt Nhi và Việt Hoàn vốn đã quen biết từ trước. Dựa theo tính tình của Việt Hoàn, hắn rất có thể sẽ đặc biệt quan tâm đến Lâm Mạt Nhi.
Cho nên, nàng không muốn Việt Hoàn có liên quan gì với Lâm Mạt Nhi.
Bởi vì với thân phận của Lâm Mạt Nhi, nàng sẽ không chịu làm thiếp. Điều xứng đôi với nàng ta, chỉ có thể là danh phận thê tử.
Cho dù…
Việt Hoàn đã có thê tử.
Trình Yên biết việc hưu thê không phải dễ dàng. Có một số chuyện, không phải cứ muốn là có thể làm được. Nhưng nàng vẫn rất sợ.
Nàng không biết giữa họ từng có quá khứ gì.
Vì vậy, nàng không muốn có mối gút mắc nào với Lâm Mạt Nhi, chỉ sợ rằng nàng ấy sẽ trở thành mối uy h.i.ế.p đối với mình.
Hiện tại, Lâm Mạt Nhi đã có hôn ước.
Trình Yên vì thế cũng thấy yên lòng hơn.
Còn về những người khác…
Với thân phận của Việt Hoàn, bên cạnh có người khác cũng là điều khó tránh khỏi. Trình Yên trong lòng đều đã hiểu rõ.
“Thiếu phu nhân…”
Xuân Lan và Thải Hà vẫn không yên tâm. Hai người lo lắng nhìn Trình Yên, nhưng lúc này nàng lại đang nghĩ đến chuyện khác.
Nàng đang suy nghĩ, những lời biểu cô nói hôm nay, rốt cuộc là có ý gì? Là thật sự quan tâm nàng và Việt Hoàn, hay là mang theo mục đích nào khác?
Trình Yên tổng cảm thấy bọn họ có mục đích khác.
“Xuân Lan, đi hỏi thăm một chút, xem biểu cô trong nhà có người nào không, đặc biệt là những cô nương vừa độ tuổi.”
Nàng cũng không rõ mình có phải đang tưởng tượng quá nhiều hay không, nhưng cứ cảm thấy không thể không suy nghĩ nhiều.
Xuân Lan rời đi, Thải Hòa vẫn dùng ánh mắt lo lắng nhìn Trình Yên.
Nàng hơi bất đắc dĩ nở nụ cười, “Sao lại nhìn ta như vậy?”
“Thiếu phu nhân, ngài thật sự không khó chịu sao?”
Trình Yên xoa xoa trán mình, lòng bất đắc dĩ, cũng không hiểu vì sao bọn họ lại lo lắng đến vậy.
So với những chuyện kia, điều khiến Trình Yên khó chịu nhất chính là bản thân không thể có một đứa con.
“Ta không sao, các người cũng không cần đem chuyện này mang ra bàn tán.” Nàng nhàn nhạt phân phó, rốt cuộc đây cũng chỉ là suy đoán của nàng.
Trình Yên không để chuyện này ảnh hưởng tâm trạng, trở lại Thanh Khê Viện, liền tiếp tục thu thập sợi tơ trong tay.
Công việc làm túi thơm vẫn muốn tiếp tục.
Nàng biết, phu quân sẽ phải mau chóng về nhà.
Khi Việt Hoàn trở về, biểu cô đã ly phủ, hắn đi chính viện thỉnh an, Nhan thị căn bản không nhắc gì về chuyện này, nên Việt Hoàn chẳng hề biết gì.
Trở về Thanh Khê Viện, Trình Yên vừa hoàn thành chiếc túi thơm trong tay.
Hắn vừa vào nhà đã nghe thấy thê tử vui vẻ gọi: “Phu quân, mau lại đây xem này.”
Việt Hoàn không khỏi mỉm cười, cởi áo ngoài đi qua, thấy Trình Yên ngồi trên giường đất, đang dọn dẹp chiếc túi thơm.
Thấy hắn đến, nàng đưa túi thơm cho hắn, “Phu quân xem thử, có thích không.”
“Ân.” Việt Hoàn cúi đầu nhìn chiếc túi thơm.
Trình Yên làm đồ thủ công rất tinh xảo, từ khi thành thân đến nay đã làm rất nhiều vật phẩm cho Việt Hoàn, túi tiền, túi thơm đủ loại thường xuyên được nàng tạo ra.
Mỗi món đều khác nhau, rất tinh tế.
Chiếc túi này cũng không ngoại lệ.
“Thật xinh đẹp.” Việt Hoàn không nói phóng đại, thật sự thấy nó rất đẹp, “Không phải nói ngươi không làm được sao, vậy sao lại làm?”
“Trong nhà không có việc gì, làm cái này cũng không mệt.”
Trình Yên cười nói, thật ra nàng không cảm thấy mệt, thậm chí còn thấy nhẹ nhõm hơn chút ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-la-nao-yeu-duong/chuong-59.html.]
Việt Hoàn nhíu mày nhìn những sợi chỉ mỏng manh, thấy đây đúng là một việc phiền toái, nhưng nghe Trình Yên nói không mệt, hắn đành lựa chọn tin tưởng.
“Lúc này là món đồ gì, hay lại là một bộ xiêm y?” Việt Hoàn không mất hứng, vừa cầm túi thơm vừa hỏi.
“Vài ngày trước mới làm bộ xiêm y đó.”
Việt Hoàn nhíu mày, hắn biết Trình Yên đang nói chính là bộ xiêm y kia, hắn không thích chút nào.
Ban đầu còn nghĩ mình sẽ không bao giờ mặc nó.
Nhưng không ngờ...
“Cũng chỉ có một bộ thôi mà.” Việt Hoàn chưa từ bỏ ý định hỏi.
Trình Yên cảm thấy mình nghe không rõ, định hỏi lại thì nghe Việt Hoàn thở dài, giọng điệu có phần khuyên bảo.
“Bộ quần áo đó, thật ra cũng không đến nỗi xấu.”
“Có thể mặc được mà.”
Trình Yên ngạc nhiên.
Phu quân à, đây là đang nói cái gì vậy?
“Phu quân là không thích bộ đồ đó sao?” Nàng hơi nghi hoặc hỏi.
“Không phải.” Việt Hoàn miệng nói, đầu óc suy nghĩ nhanh nhẹn, không chút do dự thề thốt phủ nhận, sợ nói chậm, nên để nàng tự mang túi thơm về.
Dù Trình Yên chưa từng trải qua chuyện như vậy, nhưng Việt Hoàn vẫn lo lắng.
Không biết từ đâu mà trong lòng toát ra ý niệm ấy.
“Rất tốt.” Việt Hoàn nghiêm túc nói, “Ngày mai ta sẽ mặc nó.”
Vừa đúng lúc có thể mang lên túi thơm mới.
Đã mang theo người rồi, tất nhiên không thể thay đổi nữa.
Việt Hoàn nghĩ như vậy rất tốt, Trình Yên tất nhiên cũng không nói gì phản đối.
Đoan Ngọ chưa tới, nhưng không khí Đoan Ngọ đã ngấm ngầm bao phủ rồi. Mấy ngày nay, Việt Hoàn ra ngoài đều mang theo túi thơm.
Cũng có không ít người hỏi hắn, rằng túi thơm đó mua ở đâu.
Việt Hoàn trong lòng rõ ràng rất để ý, cũng thực sự kích động, nhưng khi đối mặt với mọi người dò hỏi, hắn chỉ nhàn nhạt mở miệng, nói đó là do chính thê tử mình làm.
Thái độ của hắn vô cùng đạm nhiên, khiến người ta không biết hắn đang vui, buồn hay giận thế nào, nói chuyện với hắn cũng không biết phải đáp lại ra sao, chỉ còn biết khen.
May mà thiếu phu nhân làm túi thơm rất đẹp, lời khen cũng không khó nói.
Thế nhưng, bọn họ đâu ngờ rằng túi thơm không phải lúc nào cũng được khen tốt như vậy.
Bởi vì, sang ngày thứ hai, lại có sự thay đổi.
Ngày thứ ba, lại thay đổi thêm một lần nữa.
Chưa đến Đoan Ngọ, túi thơm của Việt Hoàn đã thay đổi vài lần.
Lúc này, tất cả đều hiểu rõ ý định của Việt Hoàn: rõ ràng là muốn khoe khoang, thể hiện sự nổi bật.
Bọn họ vốn đời sống bình thường, nên mới cảm thấy thư thái như vậy.
Chỉ có một chút việc vẫn còn vướng mắc trong lòng Trình Yên, nhưng nàng cũng không để bụng.
Xuân Lan nhanh chóng nghe được tin tức, nói cho Trình Yên biết rằng, biểu cô trong nhà có một cô nương tuổi tác gần bằng Trình Yên, vốn là đến để hỏi cưới.
Ai ngờ chuyện lại chẳng thuận lợi chút nào, bố mẹ đôi bên bàn bạc mấy hồi vẫn chưa đi đến quyết định, dù có kết quả đính hôn rồi thì chỉ một lần gặp mặt, nhà trai cũng lập tức xin từ hôn.
Việc qua lại thường xuyên vì thế cũng bị trì hoãn.
Trình Yên nghe xong đại khái hiểu được ý đồ của đối phương.
Hiện giờ, việc nàng này nghị thân có thể gặp nhiều khó khăn, nhưng nếu để người ta làm thiếp thì sẽ không cần phiền phức như vậy.
Quan hệ họ hàng rất quan trọng.
Việt Hoàn chính là lựa chọn tốt nhất.
Trình Yên có thể hiểu được những tính toán của các nàng, nhưng trong lòng lại có chút sốt ruột, đặc biệt là thái độ gấp gáp không thể chờ đợi của đối phương, khiến nàng càng thêm khó chịu.
Thật ra, quan hệ họ hàng quả thật là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng Trình Yên luôn mạc danh đồng ý với Việt Hoàn.
Dường như rất nhiều chuyện, hắn đều không thể tự mình quyết định.
Ý nghĩ này không biết bắt nguồn từ đâu, suy nghĩ kỹ lại, Trình Yên thấy chính mình có chút dối lòng.
Nếu Việt Hoàn thật sự tự mình lựa chọn, nàng e rằng chỉ có một cái không thể đáp ứng.
Bằng không thì sao còn phải phòng bị Lâm Mạt Nhi?
Trình Yên càng nghĩ càng rối bời, rồi quyết định thôi không thèm nghĩ nữa.
Những việc này tránh cũng không được, sớm muộn rồi cũng phải đối mặt, chỉ là vấn đề thời gian.
Nàng suy nghĩ, liệu có nên chủ động hơn một chút để trở thành thê tử.
Chủ động như vậy, có thể Việt Hoàn sẽ chịu nạp thêm thiếp.
Hoặc ít nhất cũng kéo dài được con đường nối dõi cho hắn.
Thật sự có phải đi đến bước đó không?
Trình Yên trong lòng vô cùng khó chịu, nàng không muốn như vậy, vẫn muốn tiếp tục bịt tai trộm chuông.
Nhưng rất nhiều chuyện không phải nàng nói không là được.
Đặc biệt là vào dịp Đoan Ngọ gia yến.
Nữ quyến tụ họp ở thượng viện, nói chuyện cùng Nhan thị, thì có người nêu ra chuyện này.
Tất cả mọi người đều biết Việt Hoàn và Trình Yên đã thành thân lâu rồi.
Nhưng nàng vẫn chưa có hài tử.
Và đó chính là tội lỗi của nàng.