Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Đạo lý giảng xong , còn  châm thêm liều thuốc mạnh.
 
“Phụ   là Trấn Nam Đại Tướng Quân Dương Chiếu,  tiên hoàng phong tặng,   xuất  từ thế gia đại tộc Hiên Viên thị, song  tuy  mất, nhưng mưu sĩ của phụ  vẫn nể mặt  vài phần,  cũng thừa kế vị trí gia chủ Hiên Viên.”
 
“Nếu   về như thế , tố cáo những việc  của ngươi, chỉ e mỗi  một ngụm nước bọt cũng đủ  ngươi ch-ếc đuối.”
 
Cố Niên Võ bắt đầu do dự.
 
Ta vắt chân chữ ngũ, gõ nhẹ lên bàn:
 
“Một ngày vợ chồng, trăm năm ân nghĩa,  bằng thế , ngươi để   Cố phu nhân thêm một ngày,  giao sổ sách và tài vật trong tay  cho Đỗ Y Y, chúng  tính rõ ràng sổ sách, tài sản trong phủ  chỉ lấy một phần tư, chúng  ký hòa ly thư, chia tay êm .”
 
Cố Niên Võ do dự một lúc, :
 
“Nhất ngôn cửu đỉnh.”
 
“Sảng khoái!”
 
Đỗ Y Y kích động đập bàn  dậy, đau đớn vẫy tay vài cái,  khen:
 
“Ta thích nhất là nữ nhân dứt khoát.”
 
Ta để  một nụ  đầy ý nghĩa.
 
Đứng dậy,   đầu  mà về thẳng viện của .
 
Ai thèm  Cố phu nhân thêm một ngày.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-mang-ve-mot-co-gai/chuong-7.html.]
Ta chỉ  giữ  dấu ấn quản gia thêm một ngày mà thôi.
 
Tiểu Thúy mài mực,  vén tay áo cầm bút,  vài chữ.
 
Đêm đó, ánh trăng sáng rực.
 
Tiểu Thúy canh giữ ngoài cửa viện.
 
Ta tắt đèn trong phòng,  xếp bằng  đệm hương bồ.
 
Ngón tay  tạo thành hình hoa lan, miệng lẩm bẩm thần chú.
 
Chẳng bao lâu, từng luồng sương trắng từ khắp   bay lên, nhanh chóng lan khắp phòng, sương mù tỏa  như chốn bồng lai.
 
Giữa sương mù xuất hiện một cái bóng đen, dần dần tụ thành hình .
 
Hắn quỳ một gối, :
 
“Xin chủ nhân sai bảo.”
 
Ta chỉ  một xấp giấy  bàn:
 
“Đi, dán đầy khắp kinh thành.”
 
“Vâng.”
 
Hắn biến mất, sương trắng cũng tan biến theo.
 
Mọi thứ trở  bình thường, như  từng  chuyện gì xảy .