8
 
Lương Nhược Anh đang tuổi cập kê, những yến tiệc của thế gia quý tộc kinh thành, hễ  thể  thì nàng  bỏ sót  nào. 
 
Trước đây  của hồi môn của  chống lưng, mỗi  dự tiệc, nàng tuy    chói mắt nhất, nhưng luôn khiến   nhớ tới.
 
Giờ  còn   hỗ trợ, nàng chỉ  thể lục  mấy bộ đồ cũ   chê  thèm mặc. 
 
Chọn tới chọn lui, cuối cùng mới tìm  một bộ  mắt để mặc lên .
 
Nha   bộ đồ tang phục   nàng, định    thôi, cuối cùng vẫn nhắc:
 
“Tiểu thư, bộ  tuy hợp với , nhưng  dự nhã tập thì e là…”
 
Lương Nhược Anh ngắt lời, ngẩng đầu bĩu môi:
 
“Bộ dáng thanh nhã như cúc  của , nhất định sẽ lấn át hết đám son phấn tầm thường .”
 
Nàng hào hứng  cửa, uể oải trở về phủ. 
 
Ánh Hồng  ngóng kỹ mới , thì  ở nhã tập nàng  kình địch mỉa mai là ăn mặc như   tang trong linh đường. 
 
Nhã tập còn  kết thúc, nàng  chịu  nổi mà bỏ về.
 
Về phòng,  đập đồ cho hả giận nhưng phòng trống , chẳng  gì để đập, nàng chỉ còn cách chui  chăn  một trận.
 
Thấy chuyện hôn sự vẫn    , Lương Nhược Anh  lóc tìm tới Lưu Kiều Kiều:
 
“Tẩu tẩu,  bộ trang sức y phục của   con tiện nhân Giang Niệm cướp sạch, giờ  ngoài dự tiệc chẳng còn lấy một bộ ,  khổ lắm!”
 
Lưu Kiều Kiều cụp mắt, nắm tay nàng an ủi:
 
“ là khổ cho ,  con tiện nhân đó hại.”
 
Thấy nàng  an ủi  trúng ý, Lương Nhược Anh dày mặt  thẳng tới tủ đồ của Lưu Kiều Kiều:
 
“Tẩu tẩu, tỷ  thể cho  vài bộ y phục và trang sức để  dự nhã tập ? Đợi  kết  với Lục hoàng tử, tỷ cũng  thơm lây.”
 
Lưu Kiều Kiều  đáp, chỉ  đuổi nàng ,  ngờ mặt mũi nàng dày tới mức trực tiếp mở miệng xin.
 
[Lục hoàng tử,  còn chẳng kết  nổi,   dám mạnh miệng như ]
 
Nàng thầm nghĩ,  khéo léo từ chối:
 
“Nhược Anh,  hình  nhỏ nhắn, y phục của tỷ  hợp với  .”
 
Nhược Anh dường như    ý từ chối,  tiếp lời:
 
“Vậy tỷ mua cho  vài tấm lụa Phù Quang để may đồ nhé! Rồi chuẩn  cho  mấy bộ trâm vàng khảm ngọc.”
 
Khóe miệng Lưu Kiều Kiều giật giật, trong đầu cấp tốc nghĩ cách từ chối. 
 
Song Hoa khẽ chạm  trán nàng, Lưu Kiều Kiều lập tức kêu “ái da” than đau đầu. 
 
Song Hoa vội vàng đỡ nàng lên giường:
 
“Tiểu thư Nhược Anh, chủ tử nhà nô tỳ  tái phát bệnh đau đầu ! Mời tiểu thư về cho.”
 
9
 
Lương Nhược Anh nhào  lòng bà mẫu,  đến đứt từng khúc ruột.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-muon-lay-cua-hoi-mon-cua-ta-de-nap-thiep/5.html.]
Bà mẫu khẽ vỗ lưng nàng ,  kể tội của Lưu Kiều Kiều:
 
“Cái gì mà tiểu thư danh môn khuê các, đúng là dáng vẻ con nhà quê nhỏ mọn, còn  rộng rãi bằng con gái thương buôn . Mẫu  sẽ bảo ca ca con  dạy dỗ ả ngay, đảm bảo ả ngoan ngoãn đưa trang sức y phục cho con.”
 
Lương Nhược Anh  bà mẫu bảo đảm mới nín , mỉm  trở .
 
Lương Kỵ về phủ,  Lại ma ma gọi  viện của bà mẫu, chẳng bao lâu   cau mày bước  phòng Lưu Kiều Kiều.
 
“Tiểu  chỉ  mấy bộ y phục, mà nàng  học cái thói ghen tuông của ả nữ nhân ,  chịu đưa cho  ,  thật sự quá thất vọng về nàng!”
 
Lưu Kiều Kiều nhớ  lời phụ  dặn, nuốt xuống sự chán ghét, dịu giọng:
 
“Phu quân,  hiểu lầm , tiểu   gấm Phù Quang, của hồi môn của    loại . Ngược , trong kho của tỷ tỷ thì  mấy tấm...”
 
Lương Kỵ lạnh mặt:
 
“Biết trong kho  gấm Phù Quang thì ? Ả nữ nhân ghen tuông  cho hơn chục đại hán canh kho ngày đêm,  căn bản   nổi.”
 
Lưu Kiều Kiều rót cho Lương Kỵ một chén , trong mắt đầy tính toán:
 
“Phu quân, nếu tỷ tỷ    điều như , chi bằng sớm loại bỏ nàng  .”
 
“Theo luật, nếu tỷ tỷ c.h.ế.t, của hồi môn của nàng  sẽ thuộc về Bảo Nhi. Bảo Nhi còn nhỏ, phu quân  con quản lý tài sản là hợp tình hợp lý, Giang gia   ầm lên cũng vô ích.”
 
Lương Kỵ nuốt ngụm , trong mắt thoáng qua chút do dự:
 
“Tri phủ Triệu đại nhân ở Thuận Thiên phủ vốn chính trực, nếu g.i.ế.t ả nữ nhân  ngay trong địa bàn của ông , e là sẽ rước họa  .”
 
Lưu Kiều Kiều thấy Lương Kỵ  phản đối, bèn cúi  ghé sát tai thì thầm.
 
Chốc lát , Lương Kỵ  ha hả:
 
“Có  hiền thê như nàng, là phúc của vi phu!”
 
10
 
Hôm nay là ngày  hẹn khuê mật trong khuê phòng tán chuyện.
 
Sáng sớm  cùng Ánh Hồng  khỏi phủ, bước lên xe ngựa của khuê mâth.
 
Mục Tình   đợi sẵn trong xe, thấy  liền vỗ chỗ bên  ý bảo   xuống.
 
Ta thấy   Mục Tình cũng ở đó, liền hỏi:
 
“Không  buổi tụ hội của tỷ  thôi ? Sao  đưa cả tiểu   đây?”
 
Mục Phong đáp:
 
“Giang Niệm tỷ tỷ, giữa đường tới Mặc phường  sẽ xuống xe.”
 
Ta gật đầu,   yên thì Mục Tình  huyên thuyên:
 
“Tin chấn động! Ngươi đoán xem dạo gần đây Tống gia   đóng xưởng gốm?”
 
“Đắc tội quyền quý ?”
 
“Ngươi đoán sai , là do tỷ  Tống gia tư thông với ,  nhà phu quân phát hiện.”
 
Ta trợn mắt:
 
“Phát hiện thế nào? Bắt gian tại giường?”