PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 101

Cập nhật lúc: 2024-12-13 02:02:15
Lượt xem: 105

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không ngờ Hạ Lan Từ cầm mái chèo, giống như đang nhớ một chút, ngay đó thực sự chèo thuyền .

Thuyền rời bến, di chuyển còn tương đối vững vàng, nàng khẽ thở gấp, trán lấm tấm mồ hôi.

Lục Vô Ưu lo lắng đổi tư thế khác, : “Nàng đừng cố quá, mệt thì đổi cho …”

Ngực Hạ Lan Từ phập phồng, nàng điều chỉnh hô hấp, còn sức giải thích với : “Khi học, tỷ tỷ chèo thuyền với , tư thế và kỹ xảo cũng quan trọng, đôi khi cần quá nhiều sức…”

Quả thực xung quanh những nam tử dùng nhiều sức chèo thuyền, nhưng thuyền chỉ xoay vòng quanh bờ, còn định bằng thuyền của Hạ Lan Từ.

, cảnh tượng vẫn quái lạ cực kỳ.

Trên bờ trố mắt , đều cho rằng hoa mắt.

Trên hồ ít thiếu nữ xinh thuyền, nhưng đây là đầu tiên thấy một tiên nữ chèo thuyền, thậm chí thuyền còn một thiếu niên nhàn nhã che dù — từ xa thấy khỏi hoài nghi, thầm nghĩ thiếu niên là nữ cải nam trang , nhưng vóc dáng cũng chút sai sai.

Trên một chiếc thuyền khác, Lâm Chương đang chèo thuyền, thấy vẻ mặt kỳ lạ của Ngụy Nhị tiểu thư nên cũng khỏi đầu . Cái y giật suýt đánh rơi mái chèo, buột miệng : “Hạ Lan tiểu thư … Tễ An cũng nên…”

Lúc rõ ràng Ngụy Nhị tiểu thư cũng cảm thấy thoải mái, thì thầm: “Huynh cũng giúp một tay …”

“… Hay là để giúp nàng chèo một bên?”

Lục Vô Ưu thấy một giọt mồ hôi từ trán Hạ Lan Từ rơi xuống, vì dùng sức mà hai má chút phiếm hồng như say như choáng, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, chóp mũi cũng đẫm mồ hôi.

Hạ Lan Từ thở gấp : “Không cần, mỗi một mái chèo ngược khó giữ thăng bằng.”

Lục Vô Ưu thấy nàng cố chấp thì cũng cứng rắn giành lấy, dù lúc mặt mũi danh dự mất hết , dứt khoát lấy một chiếc khăn tay lau mồ hôi giúp nàng.

Hạ Lan Từ còn với : “Cảm ơn .” Đây đúng là vô cùng kỳ quái.

Lục Vô Ưu : “Hiện tại cũng đủ , nàng chèo thêm chút nữa đổi cho .”

Hạ Lan Từ : “… Ta thể trở về bờ.”

Lục Vô Ưu hạ giọng : “… Ta từ bỏ mặt mũi, nhưng nàng thể chừa cho chút tôn nghiêm ?”

Hạ Lan Từ đầu, từ xa thấy vẻ mặt một lời khó hết của Ngụy Nhị tiểu thư, nàng mới : “… Được .”

Chiếc thuyền nhỏ băng qua lá sen, những giọt nước do mái chèo khuấy lên rơi xuống những bông sen trắng hồng tươi , Lục Vô Ưu ngẩng đầu thì thấy mặt Hạ Lan Từ cũng lấm tấm mồ hôi, từng giọt chảy xuống cằm như nước chảy từ hoa sen, cho khuôn mặt nàng càng thêm phần kiều diễm.

Trong lòng chợt động, thuận tay hái một đóa sen cài tóc mai của nàng.

Tay còn đưa Hạ Lan Từ : “Hoa hợp với , cài đầu cũng tệ… Chắc là thể khuyên nhủ Ngụy Nhị tiểu thư lùi bước.”

Lục Vô Ưu: “…”

Hạ Lan Từ thật lòng cảm thấy hợp với , Lục Vô Ưu nghẹn lời một lúc, thực sự cài lên đầu , đó đưa tay : “Được , đưa mái chèo cho .”

Đợi Lục Vô Ưu đội đóa sen lớn chèo thuyền về bờ thì trôi qua một khắc.

Hạ Lan Từ cố gắng điều chỉnh thở, một lúc áo nàng gần như ướt đẫm, nhớ tới chèo thuyền cuối cùng là ba bốn năm , lúc đó sức lực lẽ kém hơn bây giờ, nhưng cũng mệt mỏi như , chỉ là hiện tại quá ít ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-101.html.]

Sau khi xuống thuyền, quả nhiên Ngụy Nhị tiểu thư còn nhiệt tình như .

Chỉ là thần sắc Lâm Chương Hạ Lan Từ và Lục Vô Ưu phức tạp vô cùng, Hạ Lan Từ nhịn , nhỏ giọng giải thích giúp vài câu: “Chàng bệnh nặng mới khỏi, thể .”

Lâm Chương ngạc nhiên, hỏi: “Tễ An, hóa …”

Lục Vô Ưu lấy hoa sen xuống, : “Không , khỏi , chỉ là ngại mệt.” Hắn sang Hạ Lan Từ, khách sáo : “Lại đây, giúp phu quân nàng xoa bóp tay.”

Hạ Lan Từ bước từng bước nhỏ gần, phối hợp cúi đầu giúp xoa bóp tay và bả vai.

Lâm Chương: “…” Ngụy Nhị tiểu thư: “…”

Lục Vô Ưu đầu, ôn hòa khiêm tốn : “Vừa thuyền chắc mệt , bằng ăn một bữa cơm, mời.”

Không khí bữa cơm rõ ràng còn hòa hợp như khi chèo thuyền.

Tìm một phòng riêng ở quán rượu gần đó, Lục Vô Ưu gọi vài món ăn, vẫn giữ thái độ khách khí, lễ nghi mỹ thiếu sót gì như cũ, hỏi Lâm Chương và Ngụy Nhị tiểu thư gọi gì thêm .

Lâm Chương nên, nhưng thực sự bình tĩnh , y : “Có cần hỏi phu nhân ăn gì ?”

Lục Vô Ưu đáp: “Nàng kén chọn, gọi cái gì cũng ăn.” Hạ Lan Từ cũng phối hợp gật đầu, là thật lòng.

Ngụy Nhị tiểu thư nhịn , đẩy thực đơn đến mặt Hạ Lan Từ: “Cô ăn gì thì gọi !” Nàng còn chút giận dữ : “Cô xinh như , thể mạnh mẽ hơn một chút ?”

Hạ Lan Từ giải thích: “Ta thực sự kén chọn.” chẳng ai tin.

Món ăn đưa lên nhanh, bảy tám món, trong đó món tôm hồ hấp, Ngụy Nhị tiểu thư ăn nhưng ngại phiền phức, lập tức yếu ớt : “Huynh bóc giúp .”

Lâm Chương thở dài bất đắc dĩ, rửa tay sạch bóc tôm giúp nàng .

Hạ Lan Từ thấy , phúc chí tâm linh (*), cũng rửa sạch tay bắt đầu bóc tôm.

(*) 福至心灵: một câu thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là “việc đến thì tâm linh sáng suốt”.

Bàn tay thiếu nữ thon dài nhỏ nhắn, dù là cúi đầu bóc tôm thì động tác và dáng vẻ vẫn dễ . Lục Vô Ưu tưởng nàng ăn nên để ý, kết quả thấy Hạ Lan Từ bóc tôm xong lập tức đặt bát với vẻ lấy lòng.

Lục Vô Ưu tôm trong bát , dừng một chút : “… Ta ăn tôm.” Sau đó gắp tôm trở bát của nàng.

Hạ Lan Từ : “… Ồ.”

Tay đang bóc tôm của Lâm Chương run lên, suýt chút nữa vỏ tôm cắt trúng, y phần tin nổi về phía Lục Vô Ưu, vẫn đang bình thản gắp món khác, cứ như đầu tiên quen .

“Tễ An, …”

Ngụy Nhị tiểu thư đập bàn: “Cô nương vất vả bóc tôm cho , dù ăn cũng nên ơn như !”

Thần sắc Lục Vô Ưu ôn hòa, thậm chí đôi mắt đào hoa còn ánh lên chút dịu dàng lưu luyến, dường như vẫn là một học sĩ hút hồn từ Thanh Châu , nhưng lúc Ngụy Nhị tiểu thư chút động lòng, chỉ : “Nàng là phu nhân , hai vị quản rộng .”

Hạ Lan Từ cũng : “Hắn ăn, là việc dư thừa, trách .”

Ngay cả cơm Ngụy Nhị tiểu thư cũng ăn nữa.

Loading...