Sau khi lên xe ngựa, Hạ Lan Từ nhịn : “Vừa , khó cho quá…”
Lục Vô Ưu đầu : “Khó cái gì?” Hạ Lan Từ : “Khụ khụ, thức ăn…”
Lục Vô Ưu : “Ồ, nàng chuyện , từ khẩu vị ăn cơm của nàng, cũng thể đoán đại khái. Dù chỉ ăn một thôi, ngày nào cũng ăn, chẳng lẽ thể độc c.h.ế.t ?”
Hạ Lan Từ : “… Ta còn tưởng khó chiều chuộng.”
Lục Vô Ưu : “Không , nàng hồi nhỏ ăn… Không đúng, là nàng đồ ăn mà tệ bao nhiêu , mà cha như hổ rình mồi, và chỉ thể giả vờ ăn thật ngon, đó mới là khổ nổi. Sau còn cách nào thậm chí hai bọn còn tự lực cánh sinh, tự học nấu ăn. Sau khi ngoài mới xem như giải thoát, dù cũng thiếu bạc, đối với một chút.”
Đây vẫn là đầu tiên Hạ Lan Từ kể chuyện thuở nhỏ, nghĩ cũng như những quý công tử khác, nuôi dưỡng thành kiều thể quý, hai tay phân biệt ngũ cốc, hiện tại xem vẫn chút chênh lệch.
Quả nhiên, sơn tặc… À , xuất từ bang phái giang hồ vẫn chút khác biệt.
Sau khi hồi phủ, Lục Vô Ưu thư phòng sắp xếp , Hạ Lan Từ kho dọn dẹp.
Nàng phát hiện tuy là hôm đó Lục Vô Ưu hào phóng dẫn nàng xem kho, nhưng thực tế, ngay cả một quyển danh mục kho cũng , càng đừng đến sổ sách, những công việc quản lý trong phủ vẫn hỗn loạn như cũ.
Tuy rằng thực tế là Thanh Diệp quản sự, nhưng thật cũng rõ ràng lắm.
Hạ Lan Từ lập tức gọi kiểm kê kho , ghi sổ sách, đó mới hỏi rõ trong phủ nữa, tiền lương hàng tháng thế nào, phân công công việc , cũng như tìm hiểu rõ chi tiêu. Sau khi kiểm tra, nàng phát hiện phủ mà Lục Vô Ưu dựng lên để thành , nhân thủ còn nhiều hơn cả Hạ Lan phủ một ít, kể đến mấy Thanh Diệp, Tử Trúc luôn theo Lục Vô Ưu mà nhận lương.
Hạ Lan Từ khỏi hỏi Thanh Diệp: “Người như các ngươi còn bao nhiêu?”
Thanh Diệp đáp: “Ở Đình Kiếm Sơn Trang thì thuộc hạ , nhưng trong giáo của chúng ít nhất còn mười nữa, nếu cần tạm thời điều động từ các phân đường khác, chắc còn thể điều đến nhiều hơn. Kinh thành quá nhàm chán, g.i.ế.c cũng tiện, bọn họ cũng đến…”
Hạ Lan Từ : “…??? Hả?”
Thanh Diệp ho khan một tiếng: “Là đánh cũng tiện, đường nhiều Cẩm Y Vệ và binh lính tuần tra, chúng thuộc hạ đều tuân thủ pháp luật!”
Tuy rằng tạm thời thể so đo chuyện , nhưng Hạ Lan Từ còn nghi vấn khác: “Đình Kiếm Sơn Trang là gì? Giáo là cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-106.html.]
Thanh Diệp : “Đình Kiếm Sơn Trang là bang phái giang hồ của cha Thiếu chủ, cho nên Tử Trúc gọi công tử là Thiếu trang chủ. Còn chúng thuộc hạ đây là bên Thiếu chủ, bên ngoài gọi là Ma giáo, nhưng thật chúng thuộc hạ gọi là Chính Nghĩa giáo, cải tà quy chính , còn nhiều việc kinh doanh đắn, chẳng hạn như hiệu thuốc Vũ Phong Đường bên ngoài, hiệu may đặt y phục cho Thiếu phu nhân và còn nhiều cái khác nữa. Tóm … Thiếu chủ học quan, chúng chỉ thể cùng. Thiếu phu nhân còn gì khác hỏi nữa ?”
Hạ Lan Từ cố gắng hiểu, nhưng vẫn cảm thấy chút mê man. Chủ yếu là vì đối với nàng mà , thứ đều quá mức xa lạ. “… Thôi, còn tiếp tục bận bịu đây.”
Lục Vô Ưu từ thư phòng thấy Hạ Lan Từ bận vội , đang bận chuyện gì, vất vả lắm mới xuống, thấy nàng cầm quyển sổ nhỏ, đang lấy bút chép .
Hắn khỏi ghé đầu , còn thấy Hạ Lan Từ lẩm bẩm trong miệng. “Một đồng… hai đồng… ba đồng..”
Cảm nhận đến gần, Hạ Lan Từ đầu , lập tức thấy sườn mặt tuấn dật của Lục Vô Ưu gần trong gang tấc, nhất thời tim nàng đập mạnh, né sang một bên, Lục Vô Ưu giữ vai nàng : “… Nàng thật đảm đang.”
Cách gần quá .
Hạ Lan Từ cố gắng lấy bình tĩnh, : “… Đều là những việc cần khi mở phủ.”
Lục Vô Ưu xuống bên cạnh nàng, chống cằm, nghiêng đầu nàng, vô cùng dáng vẻ đại thiếu gia : “Không gì, nàng cứ tiếp tục… Thật đây cưới một vị phu nhân cần kiệm chỉ là đùa thôi, ngờ… Khụ, nàng tiếp tục .”
Hạ Lan Từ chép thêm hai dòng, chằm chằm thực sự cách nào tiếp, bèn : “… Chàng việc gì ?”
Lục Vô Ưu một cách đương nhiên: “Ta đang nghỉ phép, tất nhiên .”
Hạ Lan Từ lên : “Vậy , ở đây còn ít thứ cần ghi sổ sách, qua đây giúp kiểm kê một chút.”
“Bên kiểm kê, nhiều trái dễ sai sót.” Lục Vô Ưu phủi bụi bám tóc mai của nàng , : “Ngày tháng còn dài, gấp nhất thời.”
Sau đó tiếp tục nàng chằm chằm, chắc là cảm thấy hình ảnh hiếm lạ.
Dù từng thấy Hạ Lan Từ sửa mái nhà, thấy nàng chèo thuyền, nhưng khi thấy một thiếu nữ thanh tú như tiên, khuôn mặt sáng trong như trăng rằm, tiểu cô nương tuổi nhỏ mắt mày thanh thoát hư ảo, tóc vấn gọn gàng, dáng vẻ nghiêm túc cầm quyển sổ nhỏ, tất bật lo toan trong ngoài thì vẫn cảm thấy thú vị.
Dù thành , cưới Hạ Lan Từ về nhà nhưng Lục Vô Ưu vẫn khái niệm rõ ràng.
giờ phút , bỗng nhiên cảm giác thực tế— “Hiện giờ nàng thật sự giống thê tử của .”
Mặt Hạ Lan Từ chăm chú khỏi nổi lên rặng mây đỏ, bảo đừng nữa, nhưng ngăn cản thế nào, chỉ thể cắn môi : “… Chàng lời ngốc nghếch gì đó, vốn là thê tử của .”