PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 119
Cập nhật lúc: 2024-12-13 03:18:50
Lượt xem: 94
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
đúng lúc đó, nàng thấy bàn tay của Lục Vô Ưu đang bao lấy tay nàng, khớp xương rõ ràng, các đốt ngón tay thon dài, mơ hồ thể thấy gân xanh lớp da và những đường nét kéo căng, nhất thời cả mu bàn tay nàng cũng nóng bỏng.
“Hả? Nàng đang ?”
Lục Vô Ưu hết ý, phát hiện Hạ Lan Từ đang mất tập trung.
Vừa thì thấy tai nàng đỏ ửng, ngay cả bên cổ cũng nổi lên sắc hồng, trán ngọc cũng rung rinh theo, thái dương ướt mồ hôi, Lục Vô Ưu bỗng nhiên quên mất gì, buông tay Hạ Lan Từ , ho nhẹ một tiếng : “Hôm nay luyện tập đến đây thôi.”
Nào ngờ nàng đầu .
Đôi mắt nàng ánh lên sự mềm mại, đôi môi đỏ mọng vô thức phả thở, biểu cảm của thiếu nữ vẫn phòng như .
— Lục Vô Ưu nghĩ thầm, chắc là cũng đến mức thế lúc nơi chứ, thậm chí vài tháng , còn cảm thấy hề hứng thú với những chuyện phàm tục , trông nó ngoại trừ chậm trễ thời gian thì còn ý nghĩa gì khác.
hiện giờ dường như sức chống cự và ý chí của đều đang giảm sút.
Hắn vốn nghĩ hôn thêm vài là thể giảm bớt, nhưng thực tế .
Hắn cảm thấy chút phiền muộn.
Hạ Lan Từ thấy Lục Vô Ưu rút lui thì bất ngờ, bởi vì đang đến hăng say, mà giờ để nàng một trong sân, mồ hôi lấm tấm vung nhành liễu, nàng thậm chí còn chút bối rối.
Sau khi tắm rửa, Hạ Lan Từ bàn trang điểm, thử luyện tập việc thêu thùa vốn mấy của .
Lục Vô Ưu thì cầm một cuốn sách, giường tùy ý lật xem.
So với việc luyện tập thể thì hình như tay nghề tiến triển khá từ tốn, Hạ Lan Từ cũng vội, dù còn thời gian dài, chỉ là khi thêu thùa, trong lúc lơ đãng nàng vô thức nhớ đến những lời của Hứa Hoàng hậu khi ở trong cung.
là Lục Vô Ưu với nàng, mặc dù khởi nguồn cũng là tự nguyện, nhưng luôn tận chức trách của , suy nghĩ chu , chăm lo cho nàng từ trong ngoài, điểm nào thể chê trách.
Cho dù đây Hạ Lan Từ nhiều thành kiến với , giờ đây cũng thể bắt bẻ điều gì.
Vậy nàng đối với như ? Nàng cầm khung thêu, bắt đầu suy nghĩ.
Lục Vô Ưu đang giường lật sách một cách vô thức, nhưng thật đều , chỉ lướt qua vài dòng.
Ngón trỏ đặt trang sách, do dự nên hôn nàng .
Gần đây quả thật hôn nhiều, tính bình quân thì gần như ngày nào cũng hôn, khi chỉ là thoáng qua, lúc mãnh liệt đến thở nổi, tuy là Hạ Lan Từ từng từ chối, nhưng hình như nàng cũng tình nguyện.
Chỉ là , nên nàng cứ thuận theo.
Đổi là thì khinh thường việc , đừng đối phương tình nguyện, cho dù là đồng ý, cũng chắc buông thả như .
thật là mụ mị đầu óc.
Có lẽ là cảm thấy mới mẻ, khi mới mẻ qua , lẽ … đến mức cầm thú như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-119.html.]
Lục Vô Ưu đang suy nghĩ thì Hạ Lan Từ xong việc của , tắt đèn về giường.
Lục Vô Ưu tự nhiên dịch để nàng trong.
Đoạn thời gian , lúc khách khí nhất, Hạ Lan Từ còn cảm ơn với , cũng may hiện giờ nàng nữa.
Khi nàng quỳ gối , Lục Vô Ưu tiện tay đặt cuốn sách lên đầu giường, định tắt nốt ngọn đèn cuối cùng thì phát hiện Hạ Lan Từ chăn của , mà dừng tại chỗ, cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó.
Lục Vô Ưu hỏi: “Sao ?”
Hạ Lan Từ dường như vẫn đang do dự.
Lục Vô Ưu cũng kiên nhẫn chờ, nghĩ rằng nàng về chuyện công việc trong phủ, hoặc là những chuyện xảy trong cung đó mà nàng với .
Trong quá trình chờ đợi, ánh mắt tự nhiên dừng Hạ Lan Từ, nhanh chóng dời một cách mất tự nhiên.
Không qua bao lâu, cuối cùng cũng cảm thấy Hạ Lan Từ động đậy.
Lục Vô Ưu ngẩng lên, định nàng , chỉ thấy Hạ Lan Từ chầm chậm nhích gần, một bàn tay trắng nõn đặt lên vai .
Nàng còn quỳ giường, trong lúc tiến gần, hàng mi dài và dày của nàng vẫn rung rinh ngừng, tạo một bóng mờ trêu chọc lòng mí mắt, khuôn mặt lúc nào cũng là vẻ xinh dần dần phóng đại trong tầm mắt .
Con ngươi của Lục Vô Ưu run lên, yết hầu bất giác di chuyển một chút, nhưng cơ thể vẫn nhúc nhích.
Cho đến khi Hạ Lan Từ cực kỳ chậm rãi áp môi lên môi .
Đôi môi của thiếu nữ mềm mại lạ thường, giống như những hôn đây, nhưng dường như chút khác biệt, đây khi hôn, chỉ cảm thấy như một dòng điện nhẹ nhàng tim đập loạn.
Lục Vô Ưu như sét đánh, yên động đậy.
Tay còn của Hạ Lan Từ cũng đặt lên vai , vì hành động cúi mà nâng eo lên, hương thơm mềm mại càng ngày càng gần, nhưng động tác hôn của Hạ Lan Từ vụng về, hôn cả buổi mà chỉ cọ xát môi .
Hơn nữa mặt nàng nhanh chóng đỏ lên, dường như còn đang buồn bực tại bất động.
Hôn một lúc, Hạ Lan Từ mới đỏ mặt chầm chậm lui về chỗ cũ, cảm thấy vô cùng thẹn thùng, đây là mức độ cực hạn mà hiện tại nàng thể , mà chuyện thể đưa lưỡi bất kỳ lúc nào như Lục Vô Ưu, cũng quá khó nàng .
Nàng còn đang suy nghĩ thì chợt thấy giọng khàn khàn của Lục Vô Ưu: “… Sau đó thì ?”
Hạ Lan Từ giật , : “… Sau đó cái gì?” Lục Vô Ưu : “… Chỉ thôi ?”
Hạ Lan Từ hỏi: “Chàng còn gì nữa?”
Lục Vô Ưu mấp máy môi, yết hầu trượt xuống, : “… Quá qua loa.”
Hạ Lan Từ ngờ nỗ lực của nhận đánh giá như , nhất thời chút tức giận, đó nàng kìm nén cảm xúc phía trong, kéo chăn lên, xuống : “… Vậy thì thôi.”
Lúc , Lục Vô Ưu dường như mới hồn , kéo dài giọng: “… Đã chủ động , nàng thể cố gắng thêm chút nữa ? Bình thường cũng hôn nàng như , nàng thực sự qua loa đấy, còn tưởng…” Trong lúc chuyện, còn kéo chăn của nàng xuống, đầu của Hạ Lan từ lộ , sườn mặt còn vương vài sợi tóc thấp thoáng, vành tai vẫn phiếm hồng, Lục Vô Ưu nhịn khẽ, cũng chuyển hướng lời : “… Ta còn tưởng nàng thích việc .”