PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 120

Cập nhật lúc: 2024-12-13 03:20:25
Lượt xem: 115

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nửa câu đầu còn mang chút trêu đùa, nửa câu lộ vài phần nghiêm túc như đang than thở.

Hạ Lan Từ dậy, dùng mu bàn tay chạm khuôn mặt đang nóng bừng của , nhắm mắt nhẹ nhàng : “Thật cần lo lắng cho cảm xúc của như , nếu chúng thành , đương nhiên là…” Nàng ngừng một chút : “Muốn gì cũng .”

Giọng của nàng mềm mại như lông vũ xao xuyến lòng . Hô hấp của Lục Vô Ưu nghẹn .

mà ngay đó, giọng hạ thấp xuống: “Có lẽ đối với khác là , nhưng ít nhất với thì , thích ép buộc khác, đặc biệt là trong những chuyện như thế , nếu cả hai đều cam tâm tình nguyện thì ý nghĩa gì. Ta loại như Tiêu Nam Tuân, nàng chán ghét như , chắc là thích ép buộc, một khi như thì cần miễn cưỡng .”

Hạ Lan Từ chầm chậm ngẩng đầu lên, cảm thấy thực sự suy nghĩ quá nhiều.

nàng cũng chán ghét sự kiên trì khó hiểu của , cảm thấy đáy lòng mềm mại diệu kỳ, giống như khi họ thành , Lục Vô Ưu cầm danh sách quà tặng đến thảo luận với nàng, cần thiết… nhưng thoải mái.

Hạ Lan Từ suy nghĩ một chút : “… Vậy hôn thế nào?” Lục Vô Ưu ngẩn : “Hả?”

Hạ Lan Từ : “Chẳng hài lòng, … sẽ cố gắng xem .”

Lần đổi thành Lục Vô Ưu cảm thấy hồi hộp, đưa tay lên môi, ho khan một tiếng như để che giấu: “… Còn thể chọn cách khác ?”

Hạ Lan Từ : “Ta thật sự cảm thấy hổ, còn cách nào, thông cảm một chút…”

“À.” Lục Vô Ưu lên tiếng trả lời, khi chuyện kéo Hạ Lan Từ gần, khóe môi cong lên một nụ quyến rũ, : “Vậy , thấy học cũng khá nhanh, thể từ từ dạy nàng…”

Trời mới rạng sáng, đầu óc Hạ Lan Từ vẫn còn lờ đờ, thậm chí vài phần hối hận.

Nàng vốn nghĩ rằng thường ngày Lục Vô Ưu hôn suồng sã, kết quả ngờ là, , còn, đang, nhẫn nhịn.

Ít nhất hiện tại nàng tỉnh dậy vẫn còn cảm thấy miệng run lên âm ỷ.

Lục Vô Ưu nhanh chóng quan phục, búi tóc gọn gàng, chỉnh mũ quan ngay ngắn, phát hiện Hạ Lan Từ hình như còn đang ngẩn thì khỏi : “Ta ngoài , hôm nay thể về muộn một chút…”

Hạ Lan Từ gật đầu tỏ ý : “Ừ.”

Lục Vô Ưu nhấc chân định , nhưng hình như nhớ đến việc gì nên trở , khẽ chạm môi Hạ Lan Từ một cái như chuồn chuồn lướt nước, đó mới vội vàng khỏi.

Hạ Lan Từ: “…”

Tối đó quả thực về muộn hơn thường ngày một chút, Hạ Lan Từ cũng để ý.

Nàng đang trong thư phòng xem những bài văn gửi cho Lục Vô Ưu, Trạng nguyên lang thi đỗ cả Lục nguyên, thanh danh hiển hách, dẫn tới những bài văn gửi đến cũng nhiều hơn tưởng tượng, nhất là quen rộng rãi, khiến khác cảm thấy ôn hòa lễ độ, dường như từ chối, vì thế nên bạn bè thích của các quan viên đều gửi bài của con cháu trong nhà tới, chỉ là Cử nhân, Tú tài Đồng sinh, thậm chí còn công danh gì.

Trước đây, Hạ Lan Từ từng tự xem nhẹ mặt Lục Vô Ưu, nhưng khi qua một bài thì quả thật tự tin lên ít, thậm chí trong đầu còn nảy sinh suy nghĩ, nếu thi chừng cũng thể đỗ Tiến sĩ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-120.html.]

Khi đêm khuya, Hạ Lan Từ thêm dầu đèn, thấy bên ngoài tiếng động mới mở cửa bước , thấy đang khiêng mấy cái rương lớn nhỏ .

Nàng còn ngơ ngác, đó thấy Lục Vô Ưu xoa mày .

Hạ Lan Từ tiến lên hỏi: “Có chuyện gì ?” Lục Vô Ưu đáp: “… Muội của đến.” Hắn cứ như là kẻ thù đến .

Theo những chiếc rương lớn nhỏ là một cô nương mặc y phục đen.

Nàng ăn mặc vô cùng gọn gàng, mái tóc đen dài buộc gọn đầu bằng một dải dây màu tím, trông như một hiệp khách trong đêm, đầu còn vương bụi bặm đường dài, thế nhưng khuôn mặt xinh vô cùng thanh tú động lòng , như thể linh khí trong thiên hạ đều hội tụ nàng .

Đôi má hai lúm đồng tiền nho nhỏ, cần cũng lộ một đường cong nhẹ nhàng, huống chi khi nàng bước mỉm rạng rỡ, đôi mắt cong lên, lông mày và khóe mắt đều toát lên sự vui vẻ khiến khác cũng cảm thấy thoải mái.

Giọng của cô nương cũng trong trẻo như tiếng hoàng oanh trong thung lũng: “Ai là tẩu tẩu của ?”

Lúc Hạ Lan Từ mới phát hiện dáng vẻ của nàng và Lục Vô Ưu quả thật vài phần tương tự — ý là lúc Lục Vô Ưu trông thuần lương nhất.

Nàng còn lên tiếng trả lời thì cô nương lập tức về phía nàng, đó trầm trồ : “… Ca, cưới một tẩu tẩu xinh như ? Nếu thấy chắc chắn sẽ kinh ngạc lắm.”

Hạ Lan Từ nên đáp thế nào, nàng đầu Lục Vô Ưu.

Lục Vô Ưu đẩy nàng một cái, : “Bẩn c.h.ế.t , mau tắm rửa, đừng tẩu tẩu của sợ.”

Cô nương cụp mắt xuống, lộ vẻ tủi : “Chẳng lang thang bên ngoài suốt nửa tháng, dọc đường cơ hội tắm rửa quần áo …”

Lục Vô Ưu nhếch môi : “Muội còn dám , chi bằng kể cho tẩu tẩu xem, tại kéo dài tới bây giờ mới đến, khi qua một thời gian nữa thì cháu trai cháu gái của cũng sinh đó.”

Hạ Lan Từ: “…???”

Cô nương lắp bắp trả lời: “Muội chỉ là… xuất phát từ trong giáo, mặc dù cha về, nhưng các trưởng lão bảo mang nhiều lễ vật đến cho … Sau đó thuận đường ghé qua Đình Kiếm Sơn Trang, mang theo nhiều lễ vật… Tiếp đó đường đến đây thì gặp nạn đói. Ca, , thật sự thảm đó, nên … bỏ tiền mua lương thực, phát cháo suốt dọc đường, còn gặp bọn cướp, đó… gặp một đám thích khách rõ lai lịch, còn cứu một , cuối cùng mới… kéo dài đến tận bây giờ.” Nàng cúi đầu : “Bạc cũng tiêu hết, trong thành nhỏ nhận ngân phiếu mệnh giá lớn, ngay cả tiền thuê khách điếm cũng , chỉ đành… màn trời chiếu đất.”

Lúc đầu Hạ Lan Từ cảm thấy gì, giờ mới nhận nàng giống dân chạy nạn.

“… Cũng may gửi giấy thông hành đến, nếu ngay cả Kinh thành cũng chắc .”

Hạ Lan Từ thán phục sát đất, nhận thức về gia đình Lục Vô Ưu càng thêm d.a.o động — thật sự sơn tặc ?

Hình như Lục Vô Ưu qua những lý do thoái thác nên vẻ mặt bình tĩnh.

Sau khi kinh ngạc qua , Hạ Lan Từ chợt nhận một việc khác: “… Nạn đói năm nay nghiêm trọng lắm ?”

Kinh thành thì cần , Thanh Châu cũng phồn hoa và giàu từ xưa, mạng lưới sông ngòi đan xen chằng chịt, bác cả của nàng xuất là một Cử nhân, nhờ sự che chở của cha nàng nên các quan viên địa phương coi trọng mà miễn trừ lao dịch, điền trang ruộng đồng canh tác, sống ngày qua ngày ung dung tự tại, thậm chí còn thoải mái hơn cả cha nàng ở Kinh thành.

Loading...