Ai ngờ cô nương tin chút nào, : “Tẩu tẩu đừng gạt , ca ca thể vì mà cưới vợ , nhất định là thích tẩu nên mới cưới tẩu.”
Hạ Lan Từ thoáng cái nghẹn lời.
Cô nương vẫn tiếp tục : “Lần ca ca còn với là thành , cảm thấy thành vô vị, cứ suốt ngày dính lấy , chi bằng dành thời gian đó thêm vài quyển sách…” Nàng tít mắt: “Không ngờ trong lòng nhanh như , còn sốt sắng cưới tẩu, nhất định là thích tẩu . Đáng tiếc cha xa nhà, một năm rưỡi nữa mới về… mà tẩu tẩu thật xinh , bảo ca ca thích tẩu như .”
Hạ Lan Từ nhịn mà sửa : “… Chàng thích khuôn mặt của lắm .”
Cô nương thì bừng tỉnh, : “ , ca ca nông cạn như , chắc chắn thích con tẩu, chứ chỉ là dừng ở khuôn mặt.”
Hạ Lan Từ thật sự cảm thấy kinh ngạc khả năng suy luận của nàng .
Chung quy cứ cảm thấy đối phương hiểu lầm quá nhiều thể sẽ gây vấn đề, Hạ Lan Từ nghĩ ngợi một chút : “Tóm là xảy một việc, ca ca buộc cưới , chúng … , chỉ chắp vá với thôi.”
Cô nương vô cùng chấn động.
“Là chuyện mà cả ca ca cũng thể giải quyết ?”
… Muội thật sự tin tưởng .
thật sự khó mà giải thích, Hạ Lan Từ đành : “Có vài chuyện, thực sự chỉ cưới mới giải quyết .”
Cô nương đăm chiêu suy nghĩ một hồi, : “Vậy… tẩu tẩu thích ca ca ?”
Hạ Lan Từ: “…?”
Cô nương thấy vẻ mặt giật ngẩn ngơ của nàng thì cũng sững sờ một lúc, : “… Không tẩu thích đó chứ? Trời ạ, ca ca cũng quá đáng thương mà… Đợi , tẩu thích ?” Dường như nàng thật sự : “Ca ca quang minh lạc, ôn hòa nhân hậu, chính trực thiên vị, tẩu tẩu hãy cân nhắc .”
Hạ Lan Từ: “…???”
Với thái độ của Lục Vô Ưu khi nãy, diễn giải những từ ngữ ?
Nàng nhịn : “Có hiểu lầm ca ca , rõ ràng là…”
Hạ Lan Từ nghẹn nữa, nuốt những lời giống như khen ngợi trở về, những lời đó mặt khác thì lắm.
mà hình như cô nương cảm nhận những lời nàng , khỏi thở dài: “… Không ca ca ép buộc tẩu chứ? Nếu là , trở về nhất định sẽ đánh …”
Hạ Lan Từ theo bản năng: “Lục Vô Ưu như …” Sau một chút do dự, nàng mới tiếp: “Muội thật sự hiểu lầm, ca ca cũng vì thích…”
Nói đến đó thì gõ cửa phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-122.html.]
Giọng Lục Vô Ưu vang lên từ bên ngoài: “… Đến giờ dùng bữa .”
Hắn còn dứt lời, cô nương xoay nhanh chóng lên, Hạ Lan Từ còn hồn thì cơ thể nàng xuất hiện ở cửa, xoa bụng : “Ca, món gì ngon ?”
Hạ Lan Từ: “…”
Điểm thì quả thật là một nhà. Trên bàn ăn.
Hạ Lan Từ động tác ăn uống thanh nhã của Lục Vô Ưu, động tác sảng khoái đối lập của cô nương , khỏi dừng thêm vài .
Lục Vô Ưu dùng đũa ăn chung gắp một miếng thịt cho Hạ Lan Từ, : “Lúc còn học thì theo cha chạy khắp trời Nam biển Bắc, cho nên câu nệ tiểu tiết.”
Đây là miếng thứ tư .
Hạ Lan Từ miếng thịt kho tàu trong bát , một lời khó hết, tuy lúc nhà nàng nghèo, nhưng cũng đến mức ăn nổi thịt, nhưng mà bây giờ Lục Vô Ưu luôn thích gắp thức ăn cho nàng, cứ như nàng từng nếm qua thứ gì ngon .
Nàng suy nghĩ một chút cầm đũa ăn chung lên, gắp miếng thịt cho cô nương .
Cô nương nuốt thức ăn trong miệng xuống, chớp mắt mê man thầm: “Cảm ơn tẩu tẩu, nhưng mà… tẩu thích ca ca gắp thức ăn cho ? Huynh ở nhà từng gắp thức ăn cho ai cả, đều tự ăn xong là thôi.”
Lục Vô Ưu : “Lúc ăn cơm thì ít thôi.” Cô nương đáp: “À…”
Sau khi ăn xong, Hạ Lan Từ mới nhớ : “Vẫn Lục cô nương tên là gì…”
Cô nương nghiêng đầu : “À… Tẩu tẩu, mang họ Lục, họ Hoa, tên là Hoa Vị Linh. Tẩu tẩu cứ gọi là Vị Linh .”
Lục Vô Ưu giải thích: “Muội theo họ .” Hạ Lan Từ sửng sốt.
Lục Vô Ưu : “Nàng đừng hiểu lầm, tình cảm của cha , hiện giờ vẫn còn dính cả ngày, cũng chuyện tái giá lấy thêm vợ, chúng là ruột, chỉ là thứ diễn tự nhiên thôi.”
Hoa Vị Linh cũng gật đầu : “Bọn họ thậm chí còn cãi .”
Lục Vô Ưu nhịn : “Chủ yếu là vì cha vốn cãi .” Hắn xoa xoa ấn đường : “Hiện giờ trong đầu vẫn còn văng vẳng tiếng lải nhải của , lúc đó nghĩ, tuyệt đối…”
Hạ Lan Từ thấy giọng đột nhiên im bặt, bèn hỏi: “Tuyệt đối cái gì?”
Lục Vô Ưu : “… Không gì.” Hắn lên : “Đi thôi, giải quyết rắc rối của .”
Hoa Vị Linh lập tức lên theo.
Hạ Lan Từ nên can dự thì Lục Vô Ưu với nàng: “… Nàng cũng cùng , nhưng mà, khụ khụ, lát nữa đừng sợ.”