PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 125

Cập nhật lúc: 2024-12-13 03:25:45
Lượt xem: 95

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi còn trẻ Thánh thượng chăm chỉ mở các buổi thuyết giảng về kinh sử, kinh sử là buổi giảng mà các văn võ bá quan đều tham gia, diễn hai mỗi tháng, quy mô lớn, nghỉ ngơi hè nóng và đông rét, còn giảng dạy hàng ngày thì tự do hơn nhiều, cơ bản chỉ giảng cho Đế Vương, những khi chăm chỉ nhất thì gần như mỗi ngày đều mở, giảng giải cho Đế Vương về những nhà Nho kinh điển — đây là một con đường nhanh chóng để tạo quan hệ với Thánh thượng, cũng là con đường tắt để thăng tiến.

Hiện nay, các Nội các Phụ thần năm đó phần lớn đều từng quan Nhật Giảng cho Thánh thượng.

những năm gần đây sức khỏe của Thánh thượng , giảng dạy cơ bản cũng tạm dừng, chỉ thỉnh thoảng một hai tháng mới mở, trong Hàn Lâm Viện sớm bất mãn.

Bây giờ mở , còn giảng kinh thư cho các Hoàng tử, nhất thời tất cả đều hứng khởi.

Tất nhiên, điều đáng mừng nhất là, ban đầu Thánh thượng chỉ định giảng kinh cho Nhị Hoàng tử, nhưng tại Đại Hoàng tử , lập tức cũng tới cùng, thì Tam Hoàng tử và mấy vị tiểu Hoàng tử nhỏ tuổi hơn cũng đều mẫu phi đưa tới.

Hiện giờ trong Điện Văn Hoa, sảnh đường đều là các Hoàng tử, ai mà phấn khởi cho .

Tuy danh nghĩa của quan Nhật Giảng lớn — nhưng nếu mặt dày một chút thì cũng thể là thầy của Đế Vương.

Đồng liêu bên cạnh Lục Vô Ưu lo lắng hỏi : “Tễ An, ngươi xem quan phục của mặc chỉnh tề ? Cổ áo lệch , sáng nay thức dậy cứ cảm thấy gọn gàng, yên tâm lắm…”

Về phần các đồng liêu khác thì đang dùng ánh mắt như lựa cải trắng để các Hoàng tử phía .

Lục Vô Ưu khẽ liếc qua, trông thấy Tiêu Nam Tuân đang với vẻ âm u, Đại Hoàng tử Tiêu Nam Bạc bên cạnh trái ngược , vẻ mặt hòa nhã, còn gật đầu với Lục Vô Ưu, mấy tiểu Hoàng tử còn đều nghiêm chỉnh, căng thẳng hồi hộp.

Để phòng ngừa bọn họ bậy loạn buổi giảng, ba vị Nội các Phụ thần như Lữ đại nhân cùng mấy vị quan văn khác cũng bên cạnh.

Bài giảng sớm trình lên cho Nội các xét duyệt, Lục Vô Ưu lật qua lật , chuẩn bắt đầu ứng phó với những rắc rối hôm nay.

***

Hạ Lan Từ đợi Lục Vô Ưu hạ triều về nhà, nàng nhớ hôm nay hình như giảng dạy nên hỏi thêm vài câu.

Lục Vô Ưu cởi quan phục : “… Ngoài việc Tiêu Nam Tuân cứ luôn bới móc thì còn đều .”

Hạ Lan Từ lập tức lo lắng hỏi: “Chàng chứ?”

Lục Vô Ưu bình thản : “Hắn cùng so tài kinh sử, cũng quá ngây thơ . cuối cùng vẫn cảm thấy Đại Hoàng tử lôi kéo về phe .”

Hạ Lan Từ : “… Vậy cân nhắc ?”

Lục Vô Ưu nhanh chóng một bộ thường phục thoải mái hơn, : “Để , dính thật sự phiền phức… , hành động gì bất thường ?”

Hạ Lan Từ đáp: “Không , y vẫn giường… ngoan ngoãn.”

Lục Vô Ưu bất giác một tiếng, thấy hai chữ “ngoan ngoãn”, trong đầu hiện lên hình ảnh Hạ Lan Từ chút kháng cự, ánh mắt cụp xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-125.html.]

Hạ Lan Từ hiểu chuyện gì, chỉ cảm thấy đột nhiên đến chút kỳ lạ.

Sau khi ăn xong, Hoa Vị Linh mới nhớ đến một chuyện, từ trong lấy một tờ giấy nhăn nheo.

“Lễ vật đó động đến, hai xem ? Muội cực khổ vất vả lắm mới áp tải đến đây, còn một danh sách quà tặng, chắc là thiếu gì …”

Ba nhân tiện đến kho, nơi đặt mấy cái rương hôm . Mấy cái rương đặt ngổn ngang, nửa đen nửa đỏ.

Mở , trong các rương đỏ bày đầy vàng bạc châu báu, trang sức ngọc ngà, còn một chai lọ và dụng cụ kỳ lạ, trong mấy rương đen chứa mấy bộ sách, một ít dụng cụ cổ xưa trông cũng lâu đời, cùng vài loại dược liệu quý hiếm.

Cuối cùng còn một cái rương đỏ nhỏ hơn, mở thì bên trong cũng đặt mấy quyển sách và một dụng cụ.

Hạ Lan Từ thấy bìa sách sinh cảm giác lành, thấy một vật như một cây gậy dài bằng ngọc, hai má nàng đột nhiên đỏ bừng, ngoài còn một thứ đắn như chuỗi hạt, dây thừng, chuông nhỏ.

Vẻ mặt Lục Vô Ưu bình tĩnh xổm xuống, lấy sách lật xem.

Hạ Lan Từ mơ hồ thấy những tranh vẽ quen thuộc từ những trang sách lật vụt qua, khỏi lùi một bước.

Hoa Vị Linh kêu lên một tiếng: “… Muội bọn họ để mấy thứ !”

Lục Vô Ưu : “Muội thể ngoài , còn sẽ kiểm tra đối chiếu.” Hoa Vị Linh đáp: “Ồ.”

Sau đó nhanh chóng chuồn mất, còn tri kỷ đóng cửa cho họ.

Hạ Lan Từ nên trốn luôn , nàng dịch sang bên cửa từng bước một, thấy Lục Vô Ưu ngẩng đầu , nàng lập tức yên, cố giữ bình tĩnh : “… Ta ngoài luyện tập .”

Lục Vô Ưu : “Gấp cái gì? Không qua đây xem cùng ?” Hạ Lan Từ : “… Chàng tự xem là !”

Lục Vô Ưu dường như nhận sự hổ của nàng: “Dù cũng là lễ vật tặng hai chúng , nàng cũng nên kiểm kê, còn ghi sổ nhỏ của nàng .”

Hạ Lan Từ : “Để những khác kiểm kê là !”

Lục Vô Ưu nàng một lúc, nhịn đầu lên: “Nên đều , nàng còn dễ ngại ngùng như .”

Hạ Lan Từ lập tức cảm thấy mặt nóng bừng: “Ta …” Nàng cố gắng lấy bình tĩnh, nhưng với tâm lý của một tiểu thư khuê các mười mấy năm, nàng vẫn khó vượt qua: “… Không , nhớ rõ lắm.”

Lục Vô Ưu xoay nữa, nàng bằng ánh mắt đặc biệt trong veo: “Vậy nàng còn nhớ rõ cuối cùng là đau đau ?”

Hạ Lan Từ nghĩ đến đang hỏi về chuyện gì, mặt nàng bắt đầu đỏ bừng mất kiểm soát.

Vậy mà ngữ khí của Lục Vô Ưu vẫn bình thản, vẻ mặt như thường, cứ như đang hỏi nàng đứt tay đau .

Nàng ấp úng một lát mới : “Ta thật sự nhớ rõ, là chuyện lâu .”

Loading...